Hoàng sực nhớ ra trước kia Quế Anh cũng từng tiếp xúc qua với cha mẹ của Tú, chắc có lẽ cô đang muốn nghe giọng họ sau một thời gian dài không gặp? Đầu ngón tay di chuyển trên màn hình, do dự trong chốc lát, cậu ấn vào nút màu xanh, điện thoại lập tức truyền tới âm thanh nhẹ nhàng.
“Hoàng à, con qua bên này cô chú hỏi chuyện một lát được không?”
“Dạ?”
Đoán chắc họ muốn tìm hiểu nguyên nhân Tú tự tử, nhưng mà chính cậu cũng không biết tại sao, vốn chẳng giúp được gì…
Quế Anh nâng mắt nhìn Hoàng, sau đó mỉm cười, dùng khẩu hình miệng nói với cậu:
“Đi cùng đi.”
“Dạ, cô đợi con một lát, con qua ngay đây.”
Đối với lời đề nghị của Quế Anh, Hoàng ngược lại không đồng ý:
“Mày vẫn đang mệt mà, để tao đi được rồi.”
“Tao không yên tâm lắm.”
Quế Anh vươn tay ra nắm lấy tay Hoàng rồi chậm rãi ngồi dậy, lúc cô xuống giường cậu mới phát hiện cơ thể cô có vẻ ốm yếu hơn trước nhiều, vốn đã gầy, bây giờ còn chẳng được mấy cân thịt nữa.
Trong lòng Hoàng vô cùng xót, cậu đưa tay cầm lấy cây treo dịch truyền rồi kéo ở một bên, tay kia thì đỡ eo Quế Anh. Cậu sợ đi được mấy bước cô mà ngã ra đất thì toi, đến lúc đó cha mẹ Quế Anh chắc sẽ đấm cậu sưng mặt.
“Đã bệnh còn cố nữa!” Hoàng quở trách.
“Mặc kệ tao! Tao còn khỏe lắm nha, đừng có trù!”
Thật ra Quế Anh muốn nhìn thấy cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-giam-can-cua-mum-mim/2772724/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.