Chương trước
Chương sau
Mấy ngày sau đó, tình trạng sức khỏe của Quế Anh và Tú đều đã khôi phục đến một mức nhất định. Hoàng thường xuyên ở bệnh viện nhưng không mấy khi ghé qua chỗ Tú, bởi cậu sợ nếu mình xuất hiện thì sẽ lại ầm ĩ thêm. Chưa có một lần nào họ gặp mặt mà có thể yên ổn.

Trong lòng Quế Anh biết rõ bệnh của cô chẳng qua là do người quá yếu nên thường xuyên bị tấn công bởi vi khuẩn. Từ sau khi mất trí nhớ thì cô ăn đã ít mà cũng lười tập thể dục nữa. Bây giờ cô đang lên kế hoạch rõ ràng cho bản thân, chờ đến lúc khỏe lại sẽ vận động mỗi sáng và ăn uống điều độ hơn. Càng lớn, cô càng biết quý trọng sức khỏe của mình.

Một ngày bình thường lại trôi qua, mẹ của Quế Anh đột nhiên đến thăm ngay lúc cô và Hoàng đang nắm tay đùa giỡn với nhau.

Quế Anh thấy cửa mở thì giật mạnh tay về và ngồi thẳng người dậy. Mẹ đã đối xử với cô tốt hơn trước rất nhiều, tuy vậy, bà vẫn không thích cô qua lại với những người con trai khác vì sợ ảnh hưởng chuyện học hành và tương lai của cô.

“Hai đứa mới làm gì đó?”

Mẹ của Quế Anh đi thẳng vào trong, mặt mũi hầm hầm nhìn vào hai người bọn họ. Xuất phát từ sự chột dạ, Hoàng như ngồi trên đống lửa, cậu vội vã bật dậy rồi cúi đầu chào bác gái, nhưng thái độ thành khẩn của cậu vẫn không khiến cơn tức của bà dịu xuống.

“Tôi tưởng cậu là bạn bình thường của con gái tôi nhưng hình như không phải nhỉ?”

“Dạ, con…” Hoàng siết chặt nắm tay, không biết phải nói thế nào. Cậu sợ một khi để lộ bọn họ đang yêu đương thì sẽ ảnh hưởng đến Quế Anh, chỉ vậy thôi, còn nếu bác gái có chửi mắng cậu kiểu gì cũng chẳng sao cả.

“Mẹ!” Quế Anh trông thấy dáng vẻ hừng hực lửa giận của mẹ thì gọi một tiếng, chân mày nhíu chặt lại. “Mẹ đừng có như vậy được không?”

Khó khăn lắm mối quan hệ của họ mới hòa hoãn hơn trước, cô cũng chỉ vừa cảm nhận được chút xíu tình thương từ cha mẹ thôi, nếu vì chuyện này mà cãi nhau thì không đáng. Cô ngẩng đầu nhìn bà, hy vọng bà sẽ cho mình mặt mũi, nhưng xem ra cô đã nghĩ nhiều rồi. Mẹ cô không phải người dễ nói chuyện!

“Cậu, đi ra ngoài cho tôi! Đừng có tới làm phiền con gái tôi nữa!”

Mở miệng là đuổi người mà không cần biết cảm giác của con gái mình ra sao, hành động này của bà một lần nữa làm tổn thương trái tim Quế Anh. Cô tưởng mình đã được tôn trọng và vui vẻ vì điều đó, để rồi hôm nay phát hiện một sự thật đau đớn, mẹ vẫn chẳng quan tâm đến việc cô nghĩ gì.

Trong tình huống khó xử này, Hoàng chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Quế Anh. Cậu cũng không biết phải nghe ai, đi thật thì trông hơi hèn, ngược lại nếu cứ đứng lì mặt tại chỗ sẽ khiến bác gái nổi điên mất!

Quế Anh siết chặt tấm chăn mỏng trên người, xị mặt nói với Hoàng:

“Cậu đứng im đó, đừng đi đâu cả.”

“Ơ? Ừ, được rồi.” Hoàng gãi gãi tóc, cúi đầu tránh né ánh mắt của bác gái.

Nhìn thấy con gái chống đối, người phụ nữ tức giận quát:



“Con dám hỗn hào với mẹ hả?”

“Mẹ.” Quế Anh gọi bà, giọng nhẹ như gió thoảng qua tai. “Con cứ ngỡ thời gian này mẹ thay đổi rồi, mẹ tôn trọng con hơn trước rồi, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có gì khác hết phải không?”

Quế Anh chưa bao giờ nói chuyện với bà một cách lạnh nhạt đến mức xa lạ này, bà khựng lại rồi hỏi:

“Con nói vậy là sao? Con mới lên đại học thôi, suốt ngày bệnh không có thời gian học nữa mà đòi yêu hả? Cái này ba mẹ không đồng ý!”

“Mẹ cũng biết con lên đại học mà quên mất con mười tám tuổi rồi sao?”

Quế Anh thật sự không nhịn nổi nữa, cô ngồi thẳng người, khó giấu được sự bức bối trong lòng mà nói:

“Con lớn chừng này rồi mẹ cũng không cho con được tí xíu tự do nào hết ạ? Mẹ muốn đẩy con tới bước đường cùng hay sao?”

Câu nói thứ hai của Quế Anh khiến bà giật nảy mình, trước kia Quế Anh cũng từng phải đi điều trị tâm lý! Bà mới nghe nói phòng bên có con bé bạn của Quế Anh tự tử bằng thuốc ngủ, mà trước đó thì cũng chẳng có dấu hiệu gì nhiều, bây giờ thấy con gái nói câu đầy ẩn ý này, chẳng lẽ…

“Con nói khùng nói điên gì vậy hả?” Bà quát một tiếng. “Đừng có để mẹ gọi cả ba con tới!”

Quế Anh bình tĩnh lạ thường, cô gật đầu rồi đáp:

“Mẹ gọi đi, con muốn nói chuyện với ba, con không muốn nói chuyện với mẹ.”

“Con…”

Bà nghẹn một hơi trong lồng ngực, không thể nào thở nổi.

Không khí đột nhiên căng thẳng hơn vừa rồi gấp mấy lần, mọi người đều im lặng đứng trong phòng, Hoàng ở cạnh đã nín thở mất một lúc lâu. Cậu có thể đoán được gia đình Quế Anh có mâu thuẫn với nhau, nhưng cụ thể thế nào thì phải hỏi cô sau. Chắc cha mẹ cô không muốn cô yêu sớm nên mới nói nặng lời chút thôi…

Mẹ của Quế Anh giận tím mặt, cầm điện thoại lên và thật sự gọi cho cha của cô tới để nói chuyện.

Bà đi ra ngoài rồi đóng mạnh cửa lại đánh “rầm” một tiếng khiến Hoàng đang lơ tơ mơ giật mình, cậu quay sang nhìn Quế Anh, hơi sợ sệt mà hỏi:

“Định làm thật luôn hả? Nói chuyện với phụ huynh luôn hả?”



“Mày sợ?” Quế Anh liếc Hoàng, cái ánh mắt kia như thể chuẩn bị ăn thịt cậu luôn.

Thiếu niên mím chặt môi không dám cãi lời, lắc lắc đầu rồi ngoan ngoãn kéo ghế sang cạnh giường cô và ngồi nghiêm chỉnh. Cậu đang chờ cha của Quế Anh tới xử tử mình, hự hự, sao lại khổ thế này nhỉ? Trước kia lúc Quế Anh còn ở trong cơ thể Tú thì họ yêu nhau được cả hai gia đình ủng hộ lận đó! Ai biết cha mẹ ruột Quế Anh dữ quá trời… Mà thôi, cho dù có thế nào cũng phải vượt qua được cái cửa ải này.

Sau khi chuẩn bị tinh thần chiến đấu xong, Hoàng thẳng lưng nhìn ra cửa.

Phải qua gần hai mươi phút thì bên ngoài mới có tiếng bước chân vang lên, sau đó thì cửa phòng mở ra.

Một người đàn ông trung niên từ từ đi vào, ông mới tới cửa đã thở dài một tiếng làm Hoàng không hiểu ra sao. Bị phụ huynh của Quế Anh nhìn chăm chú, Hoàng toát cả mồ hôi lưng.

“Cháu tên Hoàng phải không? Chú là ba của Quế Anh.”

“Dạ, con chào chú!” Hoàng luống cuống gập người hơn chín mươi độ để chào.

Động tác ấy của cậu chọc Quế Anh phụt cười, cô còn tưởng cậu ta không biết sợ cái gì chứ, ai ngờ còn có lúc xoắn xuýt đến nỗi run cầm cập.

Cha của Quế Anh tương đối dễ nói chuyện hơn mẹ của cô, ông có tư tưởng hiện đại, thoải mái hơn nhiều. Mà sau khi cô nhập viện suýt chết vài lần, ông sợ hãi và luôn chú ý kỹ càng tình trạng của cô.

Sau khi chào hỏi xong, Hoàng đứng sang một bên để nhường ghế lại cho cha của Quế Anh. Ba người bắt đầu cuộc trò chuyện mà không có sự can thiệp của ai khác nữa.

Quế Anh nói thẳng với cha mình:

“Con biết ba mẹ lo lắng điều gì, nhưng nhìn lại thì con đã mười tám tuổi, cũng bắt đầu hiểu chuyện hơn rồi ạ. Con có thể đảm bảo chuyện yêu đương không ảnh hưởng kết quả học tập của mình. Con hy vọng ba hãy nói lại với mẹ, tôn trọng con hơn, tôn trọng cả bạn, bạn… bạn trai con.”

Đến mấy chữ cuối thì Quế Anh cũng hơi áp lực, cô lắp bắp kết thúc câu. Mặt ngoài thì tỏ vẻ bình tĩnh chứ trong lòng vẫn có một chút sợ sệt.

Lúc này, cha của Quế Anh chỉ có im lặng quan sát chàng trai trẻ bên cạnh con gái mình. Nếu Quế Anh đã thẳng thắn với ông thì có nghĩa là nó muốn tiếp tục qua lại với cậu ta, ông lo rằng một khi ngăn cấm thì sợi dây liên kết giữa con bé với mình, cũng như với vợ sẽ bị căng đứt. Sau đó, chỉ sợ gia đình tan tác không hòa thuận được nữa.

Tuổi trẻ mà, ai không có một vài lần nông nỗi. Chuyện vẫn còn ở trong tầm kiểm soát nên ông cũng chẳng rầy la làm chi, chỉ gật đầu rồi nói với hai đứa:

“Được rồi, để ba nói chuyện lại với mẹ của con, chuyện này không có gì phải làm to.”

Hoàng ở bên cạnh nghe đến đây mới dám thở mạnh một hơi, cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì đã qua được một cửa ải quan trọng, sau này thì không cần lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ sẽ bị phát giác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.