“Oh, làm thế nào?” Giang Thắng nghe thấy An Nặc nói gậy ông đập lưng ông trong nháy mắt đã cảm thấy đây là chủ ý hay. Nếu Dương Thanh Mỹ đã nghĩ ra kế sách tốt này, vậy hãy dùng ngược lại nó để trị cô ta, xem cô ta có thể nghĩ đến chuyện làm hại ai nữa không. Hơn nữa cũng nói cho cô ta biết: chúng tôi đã biết cô làm gì. Hơn nữa còn có thể làm cho cô ta khổ mà không nói được. Nếu cô ta dám cùng Trương Diệu kể khổ nhất định Trương Diệu sẽ hỏi tại sao lại nhắm vào An Nặc. Trừ phi cô đem chuyện mình ảo tưởng Phó Quốc Hoa còn thích mình, nhưng vì An Nặc gây rồi mới không chịu giúp ra, nếu không liền cơ hội kể khổ cũng không có.
Hai người thương lượng xong, sau đó Giang Thắng đi bắt tay vào làm chuyện này.
Dương Thanh Mỹ sau khi gửi tin xong ngày ngày đều đi ra ngoài mua báo xem có tin tức mới gì không. Buổi sáng sớm nay, báo chí rốt cuộc cũng đăng một bài có tựa đề rất bắt mắt: “Chống lại nghiệp quan cấu kết, chúng ta hãy dùng hành động thực tế để bảo vệ quyền lợi của chúng ta.”
Thời điểm cô nhìn thấy tiêu đề này trong lòng cũng chấn động, vẻ mặt không nén được vui mừng, lật tới nội dung tờ báo đọc kỹ. Nhưng thời điểm đọc được cầu đầu tiên, Dương Thanh Mỹ đã cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, rõ ràng lúc cô tố cáo có chỉ mặt gọi tên, tại sao tất cả tên họ cùng địa danh đều được thay đổi lại?
Đọc nhanh xuống phía dưới, nhìn một chút đã cảm thấy chuyện này nhất định là có vấn đề, nội dung này không giống như cô tố cáo trong thư, càng đọc phía dưới cô càng kinh hãi, nó căn bản không phải viêt về Phó Quốc Hoa và An Nặc, mà là bọn họ, là cô cùng Trương Diệu.
Dù bài báo không chỉ mặt gọi tên, nhưng lại ngoài sáng trong tối giễu cợt Trương Diệu dựa vào quan hệ với nhân viên nhà nước để làm ăn, còn vận dụng nhân lực vì vợ mình giúp cô thuận lợi mở một nhãn hiệu quần áo riêng. Hơn nữa đem quan hệ giữa bọn họ cùng thư ký Trương và Phó Thị Trưởng nói rõ không sai một điểm. Mặc dù nói gần nói xa đều dùng tên tuổi khác để thay thế, nhưng chỉ cần người biết rõ Trương Diệu một chút đều biết nội dung bài báo này viết về Trương Diệu. Cô vừa bực vừa giận, sắc mặt trắng bệch đem tờ báo siết chặc trong tay. Xong rồi, lần này vốn đã gian nay giờ lại không khác gì thêm dầu vào lửa.
Dĩ nhiên, nếu Dương Thanh Mỹ đọc được, như vậy nhất định thư ký Trương cùng Phó Thị Trưởng cũng đọc được tờ báo này. Vốn Trương Diệu quay lại bắt tay với Phó Thị Trưởng đối đầu với Thư Ký Trương đã khiến ông vô cùng căm tức, hiện tại Trương Diệu gặp chuyện còn kéo theo cả ông vào. Thư ký Trương nắm chặt quả đấm, tờ báo này do W thị phát hành, nội dung bên trong nhiều lần nhức tới thư ký thị ủy ăn đủ loại hối lộ, căn bản rõ ràng chính là đặt ông ở trên lửa nướng, hiện tại vốn chính là thời điểm cần giữ gìn danh tiếng, chuẩn bị tranh chức thị trưởng, ở thời điểm mấu chốt, lại xảy ra chuyện không hay này.
Phó Thị Trưởng cũng cảm thấy vô cùng tức giận, vốn hắn đã nghĩ xong biện pháp giúp Trương Diệu lần này, từ đó về sau Trương Diệu có thể khăng khăng một mực làm việc cho hắn. Nhưng chuyện đã đến bước này, nếu như hắn lựa chọn thêm một cây đuốc, tiếp túc làm chuyện này, như vậy chẳng phải là cầm cây đuốc hướng lên người mình đốt sao. Thật không ngờ mình vất vả lôi kéo người biến thành quân cờ của mình lại phải bỏ. Hiện tại thì tốt rồi, trước vì chuyện này làm nhiều như vậy, mấy bữa ăn đều không công rồi. Trương Diệu này quả thực là hư việc nhiều hơn thành công. Đem tờ báo cỗ lên bàn, Phó Thị Trưởng gọi người mình tới: “Đi điều tra xem chuyện này rốt cục là như thế nào.”
Mà người buồn bực nhất dĩ nhiên chính là Trương Diệu. Hắn không giải thích được chuyện tại sao lại đến bước này. Mà hắn khổ sở suy nghĩ cũng không nghĩ được là ai làm ra chuyện như vậy hại hắn. Hiện tại hắn lo lắng nhất chính là thái độ của Phó Thị Trưởng, muốn nhờ Thư Ký Trương chắc chắn là không thể nào rồi, hiện tại biện pháp duy nhất chính là ôm thật chặt đùi Phó Thị Trưởng.
Trương Diệu về đến nhà, Dương Thanh Mỹ mặt lo lắng nhìn hắn, trên bàn đang để báo ra ngày hôm nay, nhìn Dương Thanh Mỹ mảnh mai yếu ớt, Trương Diệu đưa tay ôm lấy cô, gần đây luôn phải để cô ra ngoài chạy đông chạy tây. Còn phải vì mình mà lo lắng, thật sự là không nên, loại thời khắc mấu chốt này, lại không có người phụ nữ nào khác hỗ trợ được hắn, duy chỉ có vợ của hắn vẫn ở bên mình cùng vượt qua cửa ải khó khăn, cho nên Trương Diệu vẫn đem những phụ nữ bên ngoài và vợ mình phân biệt rất rõ ràng, phụ nữ ở ngoài chỉ là vui đùa một chút, là một món đồ chơi, có thể cưng chiều, có thể theo, chính là không thể quá coi trọng.
Dương Thanh Mỹ từ khi đọc xong tờ báo vẫn nghĩ nên làm thế nào để đối mặt với Trương Diệu, ngộ nhỡ sơ ý để anh phát hiện ra đầu mối, cô thật sự không chịu nổi lửa giận của anh. Suy nghĩ một ngày, cô quyết định không nói, nói xong gây phiền cho người khác không nói, còn dễ dàng đưa tới hoài nghi. Cho nên Trương Diệu lúc trở lại cô tận lực làm bộ cũng như không chột dạ, mà là vẻ mặt lo lắng.
“Chuyện như thế nào?” Hai ngày này đủ để đem chuyện tra rõ. Phó Thị Trưởng hỏi người đi điều tra.
“Vợ Trương Diệu có quan hệ với một người có chức vị trong quân đội. Có đến nhờ người ta giúp đỡ nhưng bị cự tuyệt, mà hình như cô ta với vợ người quân nhân đó có xung đột, nên vợ Trương Diệu viết thư nặc danh tố cáo, nhưng không biết tại sao nội dung tin lại thay đổi thành bọn họ, chuyện này Giám đốc Trương hình như còn chưa biết rõ.”
“Vẫn còn may, may người ta không có chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên giống cô ta.” Phó Thị Trưởng trầm ngâm: “Thật đúng là ngu, muốn cầm dao đâm người ta lại bị người ta dùng chính tay mình đâm ngược lại, đúng là ngu nhất trong các loại ngu.” Hắn nghĩ, muốn đem Trương Diệu nắm ở trong tay, lại không thể để cái người phụ nữ ngu xuẩn này ra ngoài làm chuyện xấu: “Gọi điện bảo Tư Ngữ trở về, nói ta có chuyện muốn để cho nó làm.” Người chờ nhận được lệnh liền lui ra ngoài.
Thật ra thì nói Dương Thanh Mỹ là người phụ nữ ngu xuẩn thật đúng là oan uổng cho cô, cái biện pháp này, nếu không phải do An Nặc đoán trước được, nếu áp dụng vào người khác nhất định sẽ khiến cho người đó thân bại danh liệt. Phó Thị Trưởng nói cô ngu xuẩn cũng không phải vì chủ ý đó ngu xuẩn. Mà bởi vì cô làm việc không cẩn thận để đối thủ bắt được thóp. Nhưng cũng không thể trách Dương Thanh Mỹ hoàn toàn, chỉ trách cô động vào người không nên động mà thôi.
Hắn cũng cảm thấy An Nặc không chỉ mặt gọi tên là bởi vì chuyện còn liên lụy đến rất nhiều người, ngay cả người đàn ông của cô cũng có phần trong đó, đắc tội với ai cũng có thể chôn mìn dưới chân. Cho nên mới không chỉ mặt gọi tên mà chỉ lựa chọn phương thức cảnh cáo đối phương mà thôi. An Nặc không trực tiếp cho bọn hắn án tử hình, mà lại để cho bọn họ chết chậm. Để cho bọn họ lo lắng ngày nào đó tên mình sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng, ngày ngày sống trong hoảng sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]