Hôm sau Phó Thị Trưởng gọi điện hẹn Trương Diệu nói chuyện. “Tiểu Trương này, không phải là tôi không muốn giúp cậu... giống như chuyện này, người ta rõ ràng là nhắm thẳng vào cậu, nhưng tôi đây cũng bị liên lụy, ở thời điểm này nếu tôi ra tay giúp cậu, không phải nói rõ với mọi người bài báo đó đang nói về chúng ta sao.” Phó thị Trưởng cười như không cười nhìn hắn, nói chuyện đến giọt nước cũng không lọt khiến Trương Diệu không biết nên giải thích thế nào.
Ông rõ ràng cảm thấy thành ý của Trương Diệu không đủ, nhưng mà hắn bình thường biếu mình cũng không ít, bọn họ dầu gì cũng là người trên một cái thuyền rồi, ban đầu nếu không phải ông một mực muốn xem động tĩnh, muốn chờ một thời gian mới ra tay, có khi cũng không xảy ra cục diện này. Nói trắng ra chính là ông không muốn gánh chịu nguy hiểm.
“Phó Thị Trưởng, chúng ta cũng đã bị cột chung vào trên một cái thuyền rồi, tôi sắp bị lật thuyền rồi, ngày cũng có thể ngồi vững trên đó sao?” Trương Diệu nửa câu đầu lúc nói giọng điệu còn có chút uy hiếp, nhưng nói xong lại mền xuống. Thật ra thì hắn cũng sợ Phó thị Trưởng thật sự không quản chuyện của hắn nữa, đến lúc đó thì thật sự không còn đường để lui rồi.
Trong quá trình hắn nói chuyện trên mặt Phó Thị Trưởng vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong đáy mắt lại thoáng qua ý lạnh.
“Chỉ sợ vạn nhất thuyền không lật, cậu đã té xuống rồi, có thể dính trên người tôi cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-giai-cuu-nam-phu/2375220/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.