Trong Hỉ Viên, Ngọc Điệm Thu đang cau mày ngưng mắt nhìn xúc cúc ôm trong ngực kia. Hoàng thượng ban thưởng xúc cúc, đích thị là do chính hắn thích chơi cái này, tuy mình không biết đá, nhưng lại nghĩ ra một ít biện pháp khác......
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cầm lấy xúc cúc kia, thân thể lượn lờ đong đưa, ống tay áo rộng rãi đong đưa, lấy xúc cúc làm phụ, nhảy lên khiêu vũ.
Vừa ban thưởng của nợ này cho ta, vậy thì ta sẽ nghĩ biện pháp để lấy lòng hoàng đế.
Ở bên trong Nhạc viên, Ngọc Điệm Lương trở về phòng, chỉ đem xúc cúc kia thả vào một bên, lại từ ngang hông móc ra cây sáo lúc trước được bọn thái giám tìm về, ngồi vào bên cửa sổ nhẹ nhàng vuốt ve. Mình có thể tự ý sử dụng tất cả các loại nhạc khí, không thể so với tỷ tỷ, còn cần phải ở trước mặt người đó mới có thể làm cho người ta biết nàng ấy giỏi khiêu vũ sao? Còn so với Giảm Lan nơi đó, thì còn cần đối phương phải am hiểu thi thư mới có thể nhìn ra văn thải nàng ta tốt. Rồi đến Liễu Mạn Nguyệt kia, trừ khuôn mặt còn có thể nhìn một cái ra, làm gì còn có sở trường gì để so sánh với mình chứ?
Tiếng sáo dằng dặc, chỉ chốc lát từ bên trong Nhạc viên truyền ra, bay vào trong ba cái sân viện khác.
Liễu Mạn Nguyệt đang ngâm mình ở trong nước, xúc cúc kia lúc này đã nằm lăn lóc dưới mặt bàn trang điểm, sau khi mang theo xúc cúc kia trở về, thừa dịp thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-hon-quan/179370/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.