“A ----- rốt cuộc cũng đến Tứ Xuyên!” Diêu Tín Hoa vui vẻ vươn tay lên trời xanh. “Nhìn núikia, nhìn nước này! Ta thiên, quả thật cả đời cũng không muốn rời đi!”
Diệp Thiếu Phong quan sát cảnh sắc chung quanh. Bọn họ vẫn không tiến vàothành trấn, cứ theo sơn đạo thủy đạo mà vào, chợt cảnh sắc mở ra, tớimột nơi tuyệt cảnh. Thanh sơn thúy bách, ảnh ngược hiện lên trong hồnước trong veo, trên hồ có một cây cầu gỗ đơn giản, nối liền bờ bên nàyvới bên kia. Tiếng chim líu lo ríu rít, vang vọng giữa núi rừng, chợt có vài cơn sóng nhẹ chạm vào mặt nước, tạo thành những vòng nước xinh đẹpkhả ái.
“Làm sao ngươi biết nơi này là Tứ Xuyên?” Không thấy cột mốc, cũng không gặp được ai.
Diêu Tín Hoa chợt cười ha ha chạy về phía trước, chạy đến trên cầu gỗ, giang hai tay như muốn nhảy vào trong nước. Diệp Thiếu Phong bị dọa sợ vộivàng chạy tới kéo nàng về. Nàng thuận thế nhào vào trong ngực hắn, ômchặt hông hắn.
“Địa danh cũng là do người đặt, ta nói nơi này làTứ Xuyên, thì nó là. Chẳng lẽ ngươi có ý kiến tốt hơn?” Mặc dù nàng vẫnnhư cũ mặc quần áo và víu lung tung, nhưng không hóa trang thành mặthoa, gương ma75t trong veo như nước tỏa ánh sáng rực rỡ.
Diệp Thiếu Phong nhìn thấy sửng sốt, nhất thời không nói tiếng nào.
“Này! Như thế nào?” Nàng lắc lắc tay.
Môi nàng đang ở trước mắt. Một loại tâm tình khác thường chợt xông lêntrong đầu hắn, thúc giục hắn tiến lên đoạt lấy, chiếm lấy. Thế nhưng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-dong-duong-phu/2284753/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.