Ngày thứ hai, trongngôi miếu đổ nát mọi người đều như nhau vác hai con mắt thâm quầng, từng bước hoảng loạn đi ra ngoài xin cơm. Ai cũng không biết tối hôm đó đếncùng là bọn họ nghe được cái gì, nhìn thấy gì. Chỉ biết là, nếu có người khác hỏi tại sao sắc mặt họ khó coi như thế, bọn họ chính là đều lắcđầu, thở dài một hơi, không còn gì khác.
Ba tháng sau, liền ngaycả thời gian nêu câu hỏi cũng không cho, Diêu Tín Hoa chân truốc đáPhong Vô Tình đã lợi dụng xong ra khỏi miếu đổ nát, sau lưng liền lôikéo Diệp Thiếu Phong trốn chạy.
Mọi người bị vứt bỏ bi thống khóc thành một đoàn, sau đó ngạc nhiên phát hiện, dưới đất cư nhiên chônkhông ít tiền, vì thế chia nhau gần hết, cầm phần của chính mình tản đitứ phía thiên nhai.
Tuy đã qua tháng tám, nhưng trời vẫn gắt, thu hỏa bức người.
Trên con đường nhỏ, một chiếc xe ngựa nhỏ ủ rũ đi tới. Người đánh xe cúi đầu ngủ dật, cũng không sợ đi sai đường. Đại khái ngựa là ngựa già, cũngliền tùy vào tự thân đi rồi.
A – rất hạnh phúc nga!
DiêuTín Hoa lăn một cái trên một tảng đá lớn. Trời xanh mây trắng, súi nước thanh lương. Lựa chọn đi đường mòn xuyên núi là quyết sách anh minh cỡnào a!
Cô lỗ lỗ…
Đáng tiếc bụng không tốt, vô cùng phá hư ý cảnh.
“Còn chưa bắt được sao? Ta sắp chết đói rồi!”
Chính xác là, công lực bắt cá của đồng dưỡng phu quá kém, làm cho Diêu Tín Hoa đói hôn mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-duong-thanh-dong-duong-phu/2284752/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.