Huyết Nham đẩy Lạc Dư ngã xuống giữa hàng ngàn bông hoa màu đỏ huyết, làn da tuyết trắng xen giữa những bông huyết hoa phá lệ chói mắt.
- Sư tôn.
Làn da trắng nõn của Lạc Dư làm cho hô hấp của Huyết Nham trở nên khó khăn. Hắn cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực cậu gặm cắn.
- A.
Trước ngực đau đớn, Lạc Dư nhịn không được hét lên một tiếng, đôi chân vô thức quấn lấy hông Huyết Nham.
- Đừng như vậy mà, đau lắm~
Người dưới thân thấp giọng làm nũng, Huyết Nham mềm lòng thả nhẹ lực đạo để cậu có cơ hội thở dốc.
- Huyết Nham, ngươi nhìn cho kĩ, ta... Là sư tôn của ngươi, là người ngươi căm ghét đến cực độ chỉ hận không thể lập tức giết chết.
Lạc Dư dùng bàn tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Huyết Nham thấp giọng nói bên tai hắn.
- Ngươi, không để ý sao?
Sư tôn? Người mình căm ghét? Huyết Nham có chút mơ hồ, lúc trước hắn đúng là rất hận Lạc Dư, hận người đã cho hắn hạnh phúc, cho hắn hơi ấm, cuối cùng lại tàn nhẫn dẫm đạp nó.
Hận? Hắn đương nhiên là hận, nhưng như vậy thì đã làm sao chứ. Trong lòng Huyết Nham hắn bây giờ tình yêu đối với sư tôn còn lớn hơn gấp mấy lần cái thứ gọi là hận đó.
Hắn... Yêu sư tôn mình mất rồi.
- Không để ý, sư tôn...con muốn người.
Tia lí trí cuối cùng bị cắt đắt, hai người một lần nữa quấn lấy.
- Là ngươi nói đó, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507758/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.