Chương trước
Chương sau
Đám trẻ con cảnh giác nhìn xung quanh, Lạc Dư còn muốn đợi thêm chút nữa thấy vậy không thể không khai triển trận pháp sớm hơn.

- A.

Lấy 250 là mắt trận, xung quanh hiện lên một đồ án, ánh sáng màu hoàng kim bộc phát đem năm đưa nhóc bao vậy lại.

- Á, đau.

Cơ thể bị thiêu đốt lộ ra bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của mấy đứa trẻ.

Trên người bọn chúng cũng giống với mấy đứa mà Lạc Dư đã giết, toàn thân tất cả bị một loại cây cắm rễ trở thành chất dinh dưỡng cho bọn chúng.

- Sư tôn, những thứ dơ bẩn này nên để đồ nhi giải quyết đi.

Đôi mắt Huyết Nham hóa thành màu đỏ yêu dị, thanh hắc kiếm tỏa ra khí tức u ám lao về phía năm con thụ yêu.

Xẹtt

Xẹt

Huyết Nham vung kiếm đem đám tiểu yêu diệt sạch, khí tức của ma nhân là thứ không thể qua mắt hắn được.

Trên người đám nhóc này hắn cảm nhận được khí tức của ma tộc.

- Sư tôn, con xác định được vị trí của thứ đó rồi, nó không phải là yêu mà là ma.

Lạc Dư kinh ngạc, cậu nhìn đám rễ cây trên thân thể năm người dưới đất, cậu còn tưởng là yêu nhân làm, hóa ra là ma nhân.

- Đi.



Hai người nhoáng cái đã biến mất chạy vào trong khu rừng cách đó không xa.

- Ây, đừng đi mà, còn tôi nữa, chủ nhân, cậu đừng quên bổn bảo bảo mà.

250 vội vàng thoát khỏi dây trói hóa thành một đám khói bay theo.

- Bên đó.

Huyết Nham chỉ tay về phía bên phải, Lạc Dư dừng lại một chút để 250 chui vào trong không gian rồi tiếp tục đuổi theo.

Hai người tiến sâu vào bên trong khu rừng, mùi hôi thối trong không khí càng ngày càng đậm.

Cạch

Lạc Dư dẫm phải một nhánh cây, một dòng nước xanh chảy ra đem cái mùi ghê tởm đó đập thẳng vào mặt.

Hai người nhìn nhau, bên tai nghe thấy tiếng “soàn soạt”.

- Là nó.

Huyết Nham lạnh giọng, đúng lúc này hành chục sợi dây leo từ bốn phương tám hướng lao tới.

- Hự.

Lạc Dư cùng Huyết Nham đồng thời rút kiếm, hai người nhảy lên không trung xoay người một vòng vô cùng xảo trá thoát khỏi ma trận của bọn chúng.

- Sư tôn, đệ tự xử lí đống dây leo bên này.

Lạc Dư gật đầu đưa lưng về phía hắn trong tay cầm một thanh Huyền băng kiếm.

- Chết.

Huyết Nham vung kiếm, một thanh hỏa kiếm khổng lồ chém ra, đem đám dây leo thiêu dụi.

Bên này Lạc Dư cũng không kém, một đám dây leo bị cậu đóng băng, phất tay một cái liền trở thành đá bào.

"Mèo mướp thúi, ta hỏi một lần nữa, ngươi muốn ăn đá bào không hả? Sau này không có mà ăn đâu."

250 ở trong không gian tức đến bốc khỏi, nó hét lên:

- / Không thèm, cậu muốn ăn thì đi mà ăn, bổn bảo bảo không bao giờ ăn cái thứ bẩn thỉu đó./

Lạc Dư thấp giọng cười sung sướng, trêu con mèo này thích ghê.

- Sư tôn, chân thân của hắn có khả năng là ở bên đó.



Huyết Nham thấy sư tôn cười một mình có chút nghi hoặc nhưng cũng không nói gì chỉ về một hướng muốn thu hút sự chú ý của Lạc Dư.

- Vậy chúng ta qua đó.

Hai người nhanh chóng đến nơi sâu nhất của khu rừng, càng vào sâu bên trong Lạc Dư càng chắc chắn tên ma nhân này cách bọn họ rất gần.

Từ này đến giờ có năm đợt công kích rồi đó.

- Hừ, các ngươi lại dám tìm đến đây, vậy thì đừng mong trở về nữa.

Gần trăm đứa trẻ giống hệt những đứa mà hai người đang gặp, xem ra tên ma nhân này đã biến bọn nhỏ thành chất dinh dưỡng để nuôi cây hết rồi.

Còn tẩy não bọn nó nữa chứ.

- Xem ra sắp gặp được tên đầu óc có vấn đề này rồi.

Dù gì thì cũng có mấy ai lại đem nhân loại đi làm chất dinh dưỡng bón cây đâu chứ.

- Giải quyết bọn chúng đi.

Lạc Dư liếc mắt nhìn Huyết Nham nói, cậu cũng không biết rốt cuộc thì tại sao mình lại trở nên lãnh tình như vậy.

Là do những thế giới mà cậu không nhớ ảnh hưởng sao?

- Được.

Huyết Nham nhếch môi lạnh lùng cười một tiếng.

- Để ta đưa các ngươi trở về nơi thuộc về các ngươi.

Hai người không nhanh không chậm chưa đến một khắc đã giết hết đám thụ yêu tiến vào sâu hơn.

- Ồ.

Lạc Dư kinh hô, cậu nhìn cái cây cổ thụ cao trọc trời trước mắt mấp máy môi:

- Ma thụ?

250 trong không gian nghe thấy vậy tò mò nhìn cái cây trước mắt.

- /Nam chủ nói là Ma nhân cơ mà/

Lạc Dư híp mắt.

"Huyết Nham chỉ nói thứ này không phải là yêu mà là Ma, Ma thụ cũng thuộc về ma tộc, ta chưa nói với ngươi à?"

- /Chưa nói/

Lạc Dư nhún nhún vai, chắc tại cậu quên.

- Ma tộc? Tiên nhân?

Ma thụ cũng kinh ngạc, thân cây của nó vặn vẹo biến ra một khuôn mặt già nua.

- Từ bao giờ mà ma tộc cùng tiên nhân trở nên thân thiết như vậy? Ta đã bỏ lỡ cái gì sao?

Lạc Dư lạnh lùng nhìn cái bộ mặt phúc hậu trên thân cây.

- Ngươi đúng là những kẻ điển hình của ma tộc, tàn nhẫn, độc ác.

Nói xong cậu liếc mắt nhìn người nào đó, cậu không quên vài năm nữa thằng nhóc Huyết Nham này sẽ giết cậu đâu.

Huyết Nham cảm thấy mình bị oan, cả người hắn toát ra khí lạnh mắt trừng trừng nhìn ma thụ trước mặt.

- Sư tôn, nó là đang muốn chia rẽ hai chúng ta, người đừng để một tên Đại thừa kì sơ kì lừa gạt.

Lạc Dư bĩu môi, ma tộc ai nấy đều giỏi giảo biện như nhau cả.

- Còn đứng đó làm gì, một kiếm của ngươi đủ giết hắn rồi đó.

Huyết Nham tiến đến bên cạnh Lạc Dư sờ sờ hai quả đào. Bạ𝔫‎ đa𝔫g‎ đọc‎ 𝘁𝗋𝘶𝘺ệ𝔫‎ 𝘁ại‎ ﹛‎ 𝘁𝗋𝘶m𝘁𝗋𝘶𝘺‎ e𝔫.𝑣𝔫‎ ﹜

- Sư tôn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.