Đám người vội vàng thu dọn đồ của Lạc Dư đem người đi, nhưng chúng lại không phát hiện ra chiếc chìa khóa kia.
Cạch
Cửa nhà của Phong Nhật Vũ mở ra, trên tay anh ta vẫn còn cầm chiếc chìa khóa mà Lạc Dư ném vào.
Đồng tử hơi co lại, Phong Nhật Vũ phát hiện ra đã có chuyện gì đó xảy ra lập tức mang theo sự nghi ngờ đến gõ cửa nhà Lạc Dư.
Cốc cốc cốc
- Chuyện gì vậy?
Lạc Dương tắt máy tính chạy ra mở cửa, cậu ta nhìn Phong Nhật Vũ nghi hoặc. Giờ này cũng đâu còn sớm nữa, đêm hôm gõ cửa, tên này là muốn làm cái gì đây?
- Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Trán cậu ta nhăn thành hình chữ xuyên, sự khó chịu trong lòng lại muốn phát tác.
- Cái này là của cậu?
Phong Nhật Vũ không thèm để ý đến vẻ mặt khó chịu của cậu ta đưa chiếc chìa khóa ra, Lạc Dương cầm lấy nó xoay đi xoay lại quan sát.
- Đây... Là chìa khóa của anh trai tôi, sao anh có nó?
Lạc Dương giật mình nhìn lại một lần nữa, đúng rồi, đây là chìa khóa của anh trai, chắc chắn không sai, bên trên còn có chữ do cậu ta khó khăn lắm mới khắc được nữa.
- Không biết, anh đang định ra ngoài ăn thì thấy nó bị người dùng lực đẩy vào nhà, anh còn tưởng là em chọc anh nữa chứ.
Nhà ở đây thuộc hàng cao cấp, khả năng cách âm rất tốt nên Phong Nhật Vũ cách đám người chỉ một cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507684/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.