Vệ Quân hắn đợi rất lâu rồi, hắn còn tưởng...
Lạc Dư có chút bối rối, cậu đi đến bên giường nhìn túi thuốc vẫn chưa động đến ngờ ngợ.
- Vệ Quân, ta nhớ tay ngươi có thể cử động được một chút rồi mà.
Lần trước cậu còn thấy hắn nhấc cả cánh tay lên đòi sờ mặt cậu nữa đó.
- Tay... ta đau.
Lời vừa phát ra Lạc Dư đã biết người này nói xạo, đùa gì vậy, lần trước cậu làm hắn đau đến tận tủy mà hắn còn thích kia kìa, đau tay? Có quỷ mới tin ngươi.
Cậu liếc xéo Vệ Quân một cái nhưng người mù thì sao nhìn thấy được chứ.
- Nằm im, ta châm cứu cho ngươi.
Lạc Dư lấy một viên thuốc nhét vào miệng Vệ Quân rồi lấy ngân châm vừa lấy ở phủ thái tử ra.
- Ừm.
Khóe miệng cong lên, Vệ Quân nằm im đợi Lạc Dư.
Hửm?!?
Mũi khẽ nhúc nhích, hai hàng lông mày của Vệ Quân hung hăng nhíu chặt lại.
- Ân... Nhân, mùi máu.
Động tác hơ ngân châm trên tay Lạc Dư khựng lại, mũi tên này thính như c.h* vậy, mới đó mà đã ngửi thấy mùi máu trên người cậu.
- Ngươi ngửi nhầm rồi.
Lạc Dư càng phủ nhận Vệ Quân càng nghi ngờ, hắn sống ở chiến trường bao nhiêu năm, mùi máu tanh ngày nào cũng ngửi, ân nhân nói nhầm là có thể nhầm sao.
Vệ Quân đưa bàn tay cứng ngắc run run lên chạm vào lồng ngực Lạc Dư.
Hự
Lạc Dư giật mình, Vệ Quân giả bộ không có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507642/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.