Cô gái nhỏ cúi thấp đầu không dám lên tiếng, Lăng Quân nhìn dì chuyên giặt quần áo cho hắn lạnh nhạt:
- Dì nói đi, quần của tôi đâu.
- Cái này...
Dì giúp việc cắn môi, lúc giặt quần áo bà không có thấy quần của cậu chủ, cũng không động đến nó thì sao biết được quần của cậu chủ chạy đi đâu được chứ.
- Xin lỗi tiểu thiếu gia, tôi không biết, hôm qua tôi giặt quần áo đã không thấy rồi, tôi...
Sắc mặt Lăng Quân trầm xuống ánh mắt như có như không đặt lên người cô gái nhỏ hôm qua lên phòng lấy quần áo của hắn. Hắn nhớ rõ ràng quần nhỏ được cô gái này mang đi, nếu dì giúp việc không giặt nó thì chỉ có một khả năng.
- Cô, không có gì để nói?
Đôi mắt lạnh tanh không có chút cảm xúc nào đặt trên người cô gái nhỏ giống như cô ấy chỉ là một vật chết không hơn không kém. Cô gái nhỏ run lên, hai hàng chất lỏng trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.
Cô ấy sợ, tiểu thiếu gia đáng sợ quá, cô ấy không dám nói dối ngài ấy.
Dù gì cũng là một cô gái nhỏ không hơn không kém, đứng trước mặt một người đằng đằng sát khí không run rẩy ngã dưới đất đã là giỏi lắm rồi.
- Nó... nó... nó ở trong phòng tôi.
Mọi người trong nhà dùng ánh mắt không thể tin tưởng được nhìn cô gái nhỏ, thường ngày người này ôn ôn nhu nhu, còn hoạt bát giống như một đứa trẻ khiến họ cưng chiều cô hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507426/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.