Âu Mặc thoáng giãy giụa, sắc mặt Dư bạo lực trầm xuống, lửa giận không tên bùng lên ngập trời.
"Chát."
- Ai cho phép ngươi phản kháng.
Đứa trẻ nằm trên người Dư bạo lực run cầm cập, những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống bị nó dùng tay quệt đi, nhưng dù Âu Mặc có rất khó chịu nhưng nó vẫn mím môi không dám phát ra một tiếng nào. Nó sợ chủ nhân giận, đến lúc đó nó sẽ bị hút khô máu mà chết, nó không muốn.
- Con xin lỗi, chủ nhân đừng giận A Mặc mà.
Dư bạo lực hừ lạnh phất tay đuổi người đi. Thật ra cậu muốn đập cho thằng nam chủ nhỏ nhỏ xinh xinh này một trận cơ, nhưng Dư bảo bảo trong tiềm thức lại gào khóc không chịu.
- Dư bạo lực ngươi thật tàn nhẫn, đứa nhỏ thiên chân khả ái như vậy sao ngươi lỡ đánh bé. Nhìn coi, đỏ hết lên rồi kia, bé con thật đáng thương khi có một người chủ nhân xấu xa, tàn bạo như ngươi, ngươi mau thả bé ra đi.
- Câm miệng.
- Không đó, ai câm chứ ta không câm đâu, ta giận ngươi rồi, mau đến dỗ Dư bảo bảo.
Dư bạo lực bị chọc giận, mặt mũi cậu tối sầm tùy tiện quơ lấy ly rượu đặt trên bàn đập mạnh xuống đất, tàn bào nói:
- Câm miệng.
- Hức, huhu, Dư xấu tính, nó bắt nạt ta.
Dư bảo bảo chạy đến bên cạnh người đang nhàn nhã nằm trên ghế quý phi cáo trạng. Dư bạo lực thật xấu, Dư xấu tính tốt lắm, không như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507388/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.