“Méoo! Cái tượng quỷ này là sao vậy?” Miêu hoảng hốt.
Hạ nghiêm túc quan sát cái tượng to lớn nằm giữa nơi ở của trưởng làng, ngũ quan của nó được khắc trông rất đáng sợ. Phía trước cả hai là một tấm rèm che đi trưởng làng ngồi ở phía sau, nhìn từ xa, Hạ chỉ thấy người đó ngoắc tay cho một tiểu chủ bước vào rồi nói nhỏ gì đó.
Người tiểu chủ đó bước ra, nói với Hạ và đám người gác cổng với giọng nói nhẹ nhàng:
“Cảm tạ các vị, mọi người có thể rời đi rồi”
Bà ta nói xong liền nhìn vào Hạ, giữ người lại:
“Vị khách này đến đây cũng đã mệt, trong khuôn viên của trưởng làng vẫn còn phòng trống, tôi sẽ dẫn đường nên hãy theo sau tôi nhé”
Vừa định bước đi, bà ta nhìn hũ cốt trên tay cô rồi bảo:
“Phiền vị khách này để lại nó ở chỗ trưởng làng, nếu đây từng là người dân làng tôi thì chắc chắn chúng tôi sẽ lo hậu sự tử tế”
Hạ chần chừ, nhưng nếu không để lại thì cô cũng khó lấy niềm tin của bọn họ được. Nhẹ nhàng trao hũ cốt lại cho bà tiểu chủ, Quân hướng mắt nhìn theo hướng bà ta đi.
-”Vậy... mời cô bước theo tôi ra gian sau”
Hạ gật đầu.
Miêu lại bắt đầu thắc mắc: “Cái vị trưởng làng này sao lại không lộ mặt vậy nhỉ? Già quá thì cũng là chuyện thường thôi mà sao phải ngại?”
Hạ giữ khoảng cách với người tiểu chủ, nói với Miêu:
”Tôi nghĩ là không phải vậy đâu”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-day-bao-nu-chinh-huong-thien/3715924/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.