Hồ nước trong vắt mát lạnh, làn nước phản chiếu sắc trời, mặt hồ vắng lặng, sóng nước xanh biếc, chỉ tiếc cảnh tượng hỗn loạn giữa hồ đã phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Lần lượt từng tên thị vệ bị quân sĩ của Hoàng phủ thẳng chân đạp xuống nước như sủi cảo, xung quanh thuyền hoa trên mặt hồ chỉ toàn những cái đầu ướt nhẹp trồi lên sụt xuống.
Mắt thấy tất cả thị vệ của mình đều bị đẩy xuống nước, bị bao vây, kinh hoảng kêu cứu, mặt mũi mấy người Diêu Giai Nhược trở nên trắng bệch.
Thực ra, nếu tất cả thị vệ của Tướng quốc, Tông chính, Thiếu phủ, Trưởng sử liên hợp lại, số lượng chắn chắn thắng được Ngũ hoàng nữ. Tuy nhiên, với tố chất của đám thị vệ trong phủ đại thần, bình thường đi chọc phá bách tính còn tàm tạm, chứ muốn chống lại quân sĩ của Hoàng phủ thì quả thực nằm mơ.
Người của Ôn Như Thị một nửa do Nữ Đế ban cho, xét mức độ trung thành, khả năng phối hợp, giá trị vũ lực, đều vượt xa đám thị vệ của các tiểu thư công tử.
Túc Nguyệt Nữ Đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng sợ Ôn Như Thị ra ngoài bắt nạt người khác. Tuy nhiên, điều bà sợ hơn là sợ đứa trẻ hư hỏng nhà mình bị người khác bắt nạt. Mất mặt là chuyện nhỏ, lo lắng nhất là Ôn Như Thị suốt ngày làm người khác không yên lòng, chỉ sợ sơ sẩy gặp phải kẻ liều mạng sẵn sàng lấy tính mạng ra cược…
Không thể không nói, phía sau mỗi một đứa trẻ hư hỏng đều là một vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cuu-vot-nam-phu/1715372/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.