Có lẽ Ngũ hoàng nữ nói đúng, chàng không hiểu nàng như hắn nghĩ. Ánh mắt Tô Khinh Trần nhìn Ôn Như Thị đang đánh đàn cực phức tạp, mười ngón tay thon dài của nàng đang mềm dại nhảy trên dây đàn đang rung động, kết hợp với tiếng đàn mênh mông càng đẹp hơn.
“Chốn đây có mỹ nhân này, sau cuộc gặp gỡ lòng này không quên. Một ngày bóng nàng khuất yên, nội tâm lại nhớ nhung xuyên đêm dài [1]…” Ôn Như Thị mở miệng nhỏ chậm rãi hát, làn điệu sôi nổi mãnh liệt vang lả lướt, âm sắc lượn lờ mang theo sự tha thiết triền miên làm người rung động: “Dốc ra cho hết những lời trong tim, nguyện lòng thành thật van xin. Coi nàng là vợ nên tin trọn đời, kiếp sau xin hẹn gặp người…”
[1] Bản cầm ca “Phượng Cầu Hoàng” do Tư Mã Tương Như sáng tác để tỏ tình với người mình yêu là Trác Văn Quân.
Nguyên gốc: Hữu mĩ nhân hề
Nhất nhật bất kiến hề
Tư chi như cuồng
Nương phi ngao tương hề
Tứ hải cầu hoàng
Vô nại giao nhân hề
Bất tại đông tường
Tương cầm đại ngữ hề.
Liêu tả trung tràng
Hà nhật bất kiến hứa hề
Úy ngã bàng hoàng
Nguyện ngôn phối đức hề
Huề thủ tương đương
Bất đích vu phi hề.
Sử ngã luân vong.”
Dịch: Chốn đây có mỹ nhân này
Sau cuộc gặp gỡ lòng này không quên
Một ngày bóng nàng khuất yên
Nội tâm lại nhớ nhung xuyên đêm dài
Hỡi ơi chim Phượng lượn bay
Tìm Hoàng khắp chốn bao ngày bao đêm
Tiếc rằng giai nhân lặng yên
Tưởng đông hoang vắng, chẳng phiền buông lơi
Nâng đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cuu-vot-nam-phu/1715371/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.