Edit: SakiHime
Beta: Moonmaplun
Tin cung biến lan ra ngoài rất nhanh.
Dân trong kinh thành người người bất an, rối rít đóng cửa chờ ở trong nhà, sợ không cẩn thận lại gặp phiền phức. Để không gây thêm khủng hoảng, Dụ Vương sau khi bắt được hai người – phụ hoàng và Thái tử – tự cho là có thể thuận lợi chạy trốn thì vẫn chưa trắng trợn tuyên dương, chỉ ban bố thông cáo tróc nã thủ lĩnh quân phản loạn về quy án.
Bên Dụ Vương đang cố gắng khống chế cục diện, bên này các quần thần theo săn bắt nhẫn nhịn bị nhốt trên núi Đan Dương, không cho phép liên lạc ra bên ngoài, đứng ngồi không yên, ngày ngày yêu cầu muốn gặp mặt vua.
Lúc này, Lâu Già Nhược đã hoàn toàn thanh tẩy từ trên xuống dưới trong triều một lần, nên cũng không cần khách khí nữa rồi.
Để sinh tồn, ăn bổng lộc của vua thì nên gánh phiền cho vua, bằng không trẫm dùng đến các ngươi làm gì? Hắn vung bút lên một cái, từng chiếc xe bò chở công văn chính vụ chất ở phủ vào hành cung, sai người phát xuống, nếu nhàn rỗi vậy thì lên trên núi làm công đi…
Quân sĩ ngoài cửa sẵn sàng ra trận, trên bàn thì chồng chất núi công văn, quần thần có nỗi khổ khó nói, vẫn là chỉ có thể đàng hoàng dẫn thuộc hạ của mình đi xử lý công văn.
Vết thương của Lâu Già Nhược liên tục chuyển biến, hắn ỷ vào mình trước kia sức khỏe tốt, miễn cưỡng chống cơ thể bệnh tật đi xử lý chính vụ. Thái y bất đắc dĩ, chỉ có thể thỉnh thoảng đi tới đi lui trước mặt Ôn Như Thị, nói gần nói xa đều đang không ngừng ám chỉ –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cuu-vot-nam-phu/1715293/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.