Editor: Dĩm
Hiện tại đã là 11 giờ trưa, là giờ ăn cơm trưa, khắp đại học A đều có người đến người đi, cơ hồ không còn chỗ nào trống.
Quý thần xe nhẹ đường quen dẫn Quý Nặc tới khu vực ăn cơm của giáo sư, đợi Quý Nặc ngồi xuống rồi mới đi mua cơm.
Chỉ chốc lát sau, Quý Thần đã cầm hai khay đầy đồ ăn đi tới, để xuống cái bàn trước mặt Quý Nặc.
Quý Nặc nhìn đồ ăn được để trên bàn, môi nhếch lên, nhìn Quý Thần cười, "Anh trai thật tốt, đều lấy những món em thích ăn."
Quý Thần khẽ gật đầu, "Nhanh ăn cơm đi, lát nữa em còn muốn làm gì? Anh còn phải làm thí nghiệm, không có cách nào ở cùng em được."
Quý Nặc đưa đồ ăn vào trong miệng, nghĩ nghĩ, "Em muốn đị dạo xung quanh đại học A một chút, rồi sẽ về nhà."
"Như vậy đi, Quý Nặc sau khi em đi dạo một chút, đến phòng thí nghiệm tìm anh, chính là tòa nhà mà em mới vừa nhìn thấy ở cổng đi vào, đó là phòng thí nghiệm của anh. Rồi sau đó anh và em cùng nhau về nhà." Quý Thần cúi đầu ăn cơm, không giống như Quý Nặc ăn như hổ đói, mà là rất chậm rãi.
"Anh, không phải anh nói với mẹ là sẽ ở kí túc xá sao?" Quý Nặc nghi ngờ nhìn về hướng Quý Thần.
"Bởi vì tiểu gia hỏa nào đó, đường không biết đi, xe cũng không biết chạy, sẽ ngã sấp xuống, cho nên anh chỉ có thể đưa em ấy về nhà."
Quý Thần ăn vài miếng, giống như là không có ăn cái gì, không ngừng gạt đồ ăn, chọn chọn lựa lựa.
Quý Nặc căn bản đã nghe được sự chế giễu của anh trai, có chút không biết nên tức giận thế nào. Nhưng nhìn đến anh trai đang không ngừng chọn đồ ăn, liền rất muốn cười.
Quý Nặc từ trong đồ ăn của Quý Thần, lấy ớt xanh ra, "Anh, anh đã lớn như vậy, sao vẫn còn kén ăn vậy? Chỉ có bạn nhỏ mới kén ăn như vậy, mà anh không ăn ớt xanh, tại sao lại chọn đồ ăn có ớt xanh vậy?"
Quý Thần buông đũa xuống, tay nâng cằm lên, mắt kiếng gọng vàng được ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ có chút sáng, làm Quý Nặc không thấy rõ ánh mắt của Quý Thần.
"Bởi vì, không có cách nào có thể loại bỏ được vật mình ghét ở bên trong vật mình thích, làm cho không người nào có thể vứt bỏ được."
Khi nghe được một câu này Quý Thần như đang lạc vào sương mù, chính là không ăn ớt xanh, đây là đang giảng triết lý sao?
"Ha, anh, em đã lựa ớt xanh ra hết cho anh rồi. Anh ăn nhanh đi!" Quý Nặc nói xong, liền tiếp tục ăn phần cơm của mình.
Khóe miệng Quý Thần có chút dâng lên, "Quý Nặc, em ăn chậm một chút."
Quý Nặc ăn đến khi cảm thấy mình đã no, liếm liếm môi, lại không nhận ra hành động ánh mắt tối sầm lại của Quý Thần.
Cảm giác, rất ngon.
Quý Thần nhìn Quý Nặc ăn đến no bụng, đứng lên, mang Quý Nặc đi trả khay.
Quý Nặc đi theo sau lưng, thời điểm đi đến khu vực trả khay đồ ăn, bỗng nhiên một nam sinh cao lớn chạy tới đâm mạnh vào cô, làm cho Quý Nặc ngã xuống đất.
Khay đồ ăn của Quý Năc cũng rớt xuống đất.
"Ai nha!" Quý Nặc nặng nề kêu một tiếng.
Quý Thần vội vàng quay đầu, nhìn thấy em gái đang ngồi dưới đất, bên cạnh còn có một người nam sinh khác.
Quý thần thấy chuyện không biểu hiện sự sợ hãi, nhưng khi nhìn về
hướng nam sinh kia, liền trở nên có chút quái dị, nhưng rất nhanh đã trở về dáng vẻ ung dunh của anh.
Quý Thần nhanh chân đi về hướng Quý Nặc, đỡ Quý Nặc đứng dậy, từ trong bao lấy ra một bịch khăn ướt rồi đưa một tờ cho Quý Nặc, còn một tờ cầm ở trong tay, giúp Quý Nặc lau quần áo.
Quý Nặc bĩu môi, tức giận rồi nói, " Đây là ai vậy, nơi này là nhà ăn, người nhiều như vậy, chạy nhiều như vậy, đi đường không có mắt a!"
Nam sinh cao lớn kia cũng đã đứng lên, một bên phủi đồ ăn dính trên người, vừa hướng Quý Nặc nói xin lỗi: “ Thật ngại quá, thật ngại quá, vị học muội này, tôi có việc nên hơi vội vàng! Tên tôi là Đinh Duệ Bác! Năm hai ngành kiến trúc! Học muội có vấn đề gì, hoặc là cần bồi thường, thì tới tìm tôi! Hiện tại tôi phải đi rồi! Thật ngại quá!"
Đinh Duệ Bác nói xong, đã trực tiếp chạt mất, giống như bộ dạng thực sự đang có chuyện gấp.
Quý Nặc con chưa kịp nhìn dáng dấp người này, nhưng mà cái tên Đinh Duệ Bác này, làm cho Quý Nặc chấn động đến mức choáng váng
Đinh Duệ Bác, là người bị hại thứ bảy