Cố Viễn Tranh không nhanh không chậm thu tay lại, đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ một chút, tư thái ưu nhã như đang phẩm trà, không chút nào giống với lưu manh ghẹo trai vừa nãy.
Vẻ mặt của Thiệu Vân Lãng đen đỏ luân phiên, siêu đặc sắc, cảm thấy đỉnh đầu mình đang bốc khói rồi, hắn tiến lên một bước, một phát nắm lấy cổ áo của đồ lưu manh này, xấu hổ buồn bực nói: "Cố Viễn Tranh! Ngươi... Ngươi... Ngươi! Ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
Cố Viễn Tranh cúi đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không phải ngươi hỏi ta, tin dẫn của ngươi là hương vị gì sao? Tiểu Ngũ?"
Hai chữ "tiểu Ngũ" vừa nói ra, Thiệu Vân Lãng từ mặt đỏ đến cổ, hơn nữa khi hắn phát hiện mấy năm nay không biết Cố Viễn Tranh ăn cái gì mà cao hơn hắn tận nửa cái đầu, tức khắc trong lòng tức giận, hai mắt tỏa sáng —— rực lửa.
"Lão tử chỉ thuận miệng nói vậy thôi! Con mẹ nó ta không có hương vị! Nhiều năm như vậy lão tử chính mình còn không biết sao? Ai mẹ nó bảo ngươi lấy tay sờ hả?!"
"Không có hương vị sao?" Cố Viễn Tranh lộ vẻ nghi hoặc, "Sao ta lại cảm thấy..."
Hắn cúi đầu, thấp giọng bên tai Thiệu Vân Lãng hỏi: "Bệ hạ hình như hơi ngọt?"
Yêu tinh lại tung đại chiêu!
Thiệu Vân Lãng bị giọng nói này quyến rũ, tâm can theo tay cùng run lên một chút, đầu lưỡi cứng lại.
"Úi chà chà!" Tú bà đẩy cửa đi vào, thấy Cố Viễn Tranh đưa lưng về phía bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-hoang-de/3516897/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.