Mặt trời lảo đảo lắc lư ngoi lên đến đỉnh đầu, hoàng đế bệ hạ và thủ phụ đại nhân mới lảo đảo lắc lư cưỡi ngựa trở về? Triệu Hạo Gia bị Cố Viễn Kỳ thao luyện cả buổi trưa, khi thấy Thiệu Vân Lãng đôi mắt như đang phát sáng.
"Ê! Nhìn cái gì đấy?" Cố Viễn Kỳ vỗ lên bả vai của Triệu Hạo Gia, "Nhìn bia ngắm đi! Ta nói cho ngươi biết, bệ hạ thích cưỡi ngựa bắn cung công phu tốt... Á, thần tham kiến bệ hạ."
Thiệu Vân Lãng nghĩ tới lời mà Cố Viễn Tranh nói với mình ở mảnh rừng cây kia, ôn hoà cười với Triệu Hạo Gia, "Nếu là tới du ngoạn, hai vị ái khanh không cần câu nệ như thế, Triệu khanh đang bắn tên sao?"
Triệu Hạo Gia bị nụ cười của Thiệu Vân Lãng làm choáng đầu hoa mắt, tâm hồn hơi lâng lâng, mắt đào hoa phong lưu nhíu lại, "Vâng, Trấn Tây hầu đang dạy thần bắn tên."
Thiệu Vân Lãng nhìn Cố Viễn Kỳ một cái, lại cười với Triệu Hạo Gia: "Tới đây, trẫm tự mình dạy ngươi."
Thiệu Vân Lãng giương cung cài tên, vừa làm mẫu cho Triệu Hạo Gia vừa chỉ cho Triệu Hạo Gia phần nào nên phát lực thế nào.
"Ca... Ờ cái này..." Cố Viễn Kỳ ở bên cạnh tặc lưỡi nói: "Ngươi có cảm thấy trên đầu hơi xanh..."
"Ha..." Cố Viễn Tranh phát ra một tiếng cười lạnh không rõ ý nghĩa, nhìn Triệu Hạo Gia bắt đầu có ý đồ động tay động chân với Thiệu Vân Lãng.
"Bệ hạ, chỗ bả vai này dùng lực như thế nào?" Triệu Hạo Gia thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-hoang-de/3516896/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.