Lạc Tử Yên chỉ kịp thều thào được câu cầu cứu rồi lại khụy xuống. Trần Nhật Nam vội đỡ lấy cô, nhìn người con gái trong vòng tay mình ông bất giác gọi.
“Nhạc Lam…”
Không đúng, đã hai mươi mấy năm trôi qua Nhạc Lam không thể nào giữ được sự trẻ trung này được. Cô gái này sao lại giống Nhạc Lam như vậy chứ!
Vệ sĩ trong phòng cũng kịp lúc đuổi tới, nhìn thấy Trần Nhật Nam ôm cô trong lòng hai người vội cúi đầu nói.
“Trần tổng là chúng tôi sơ xuất.”
“Cô gái mà Đông Phương Nhạc nói tới là cô gái này sao?”
“Đúng vậy thưa Trần tổng.”
Nghe câu xác nhận của vệ sĩ, Trần Nhật Nam nhìn người con gái trong lòng không khỏi kinh ngạc. Vội bế cô trở lại phòng bệnh kiểm tra sức khỏe cho cô, Lạc Tử Yên vẫn không biết ông là người tốt hay người xấu, cô vội nắm lấy tay ông nói lời vang xin.
“Chú làm ơn cứu tôi, họ muốn giết đứa con trong bụng tôi. Xin chú …”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không để ai động đến cô đâu.”
Đặt ống nghe kiểm tra sức khỏe cho cô, Trần Nhật Nam thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy nữa mảnh ngọc bội của Lạc Tử Yên mang trên cổ, ông nhìn cô nhíu chặt đôi hàng lông mày trầm giọng hỏi.
“Sợi dây chuyền này từ đâu cô có?”
“Là… của mẹ tôi.”
Nghe câu này, Trần Nhật Nam nắm chặt lấy hai vai cô gấp gáp hỏi.
“Mẹ cô là ai? Có phải là Nhạc Lam không?”
“Chú… chú làm tôi đau.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-cau-cua-ban-trai-cu/3595468/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.