Lục Cảnh Thần tâm trạng không vui rời khỏi Lạc thị mà không nói lời nào với Lạc Tử Yên. Bỏ cả công việc anh lái xe lang thang khắp thành phố như để tịnh tâm suy nghĩ lại mọi việc. Rốt cuộc cô đã có giây phút nào thật lòng thích anh chưa? Suy đi tính lại dường như những câu trả lời của cô đều là gượng ép.
Dẫu biết lúc đầu cô tiếp cận anh đơn giản chỉ vì một lời thách thức, nhưng chẳng phải anh đã thừa nhận bản thân mình đã thích cô và muốn theo đuổi cô hay sao? Nếu đã không thích thì thôi, vì sao lại còn mang anh ra làm vật thế thân để trả thù như vậy chứ! Chẳng lẽ anh không có chút gì để cô động tâm sao?
Không tìm được câu trả lời hài lòng anh lại tìm đến rượu để giải tỏa tâm tư. Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, anh đưa mắt nhìn sang thấy Lạc Tử Yên gọi đôi hàng lông mày anh nhíu lại. Đưa ly rượu lên uống cạn anh lại tắt máy đi, lần đầu tiên anh tắt cuộc gọi của cô mà không nghe khiến Lạc Tử Yên có chút khó hiểu.
“Anh ấy đang bận sao?”
Trở về nhà sau khi uống khá nhiều rượu, nhìn thấy cô cháu gái đang an nhiên ở nhà mình vừa xem tivi vừa cười vui thành tiếng cũng làm anh cảm thấy khó chịu. Bước đến tắt tivi anh khó chịu hỏi.
“Nhà cháu không có tivi sao?”
“Cậu út, cậu keo kiệt quá đấy! Cháu chỉ xem một chút thôi mà, chương trình đang hay cậu tắt gì chứ!”
“Nói, chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-cau-cua-ban-trai-cu/3595446/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.