Lục Cảnh Thần tâm trạng không vui rời khỏi Lạc thị mà không nói lời nào với Lạc Tử Yên. Bỏ cả công việc anh lái xe lang thang khắp thành phố như để tịnh tâm suy nghĩ lại mọi việc. Rốt cuộc cô đã có giây phút nào thật lòng thích anh chưa? Suy đi tính lại dường như những câu trả lời của cô đều là gượng ép.
Dẫu biết lúc đầu cô tiếp cận anh đơn giản chỉ vì một lời thách thức, nhưng chẳng phải anh đã thừa nhận bản thân mình đã thích cô và muốn theo đuổi cô hay sao? Nếu đã không thích thì thôi, vì sao lại còn mang anh ra làm vật thế thân để trả thù như vậy chứ! Chẳng lẽ anh không có chút gì để cô động tâm sao?
Không tìm được câu trả lời hài lòng anh lại tìm đến rượu để giải tỏa tâm tư. Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, anh đưa mắt nhìn sang thấy Lạc Tử Yên gọi đôi hàng lông mày anh nhíu lại. Đưa ly rượu lên uống cạn anh lại tắt máy đi, lần đầu tiên anh tắt cuộc gọi của cô mà không nghe khiến Lạc Tử Yên có chút khó hiểu.
“Anh ấy đang bận sao?”
Trở về nhà sau khi uống khá nhiều rượu, nhìn thấy cô cháu gái đang an nhiên ở nhà mình vừa xem tivi vừa cười vui thành tiếng cũng làm anh cảm thấy khó chịu. Bước đến tắt tivi anh khó chịu hỏi.
“Nhà cháu không có tivi sao?”
“Cậu út, cậu keo kiệt quá đấy! Cháu chỉ xem một chút thôi mà, chương trình đang hay cậu tắt gì chứ!”
“Nói, chạy đến đây làm gì?”
Lý Thiên Kỳ nở nụ cười tươi tắn bước đến gần Lục Cảnh Thần cất giọng nũng nịu.
“Kỳ Kỳ nhớ cậu út nên đến thăm thôi mà, sẵn tiện cháu muốn ở nhờ vài hôm.”
“Nhà cháu không ở chạy đến nhà cậu làm gì? Ba mẹ cháu biết không?”
“Ở nhà chán chết được, ở với cậu út vẫn thích hơn.”
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lục Cảnh Thần, Lý Thiên Kỳ lấy tay phả phả nơi chóp mũi nói.
“Cậu, cậu uống rượu sao? Mùi nồng quá đấy!”
“Uống vài ly với đối tác thôi.”
“Vài ly??? Cháu nghe được cả hầm rượu tỏa ra từ người cậu đấy! Cậu trước nay có bao giờ uống nhiều thế đâu? Thất tình à?”
Ánh mắt lạnh lùng anh liếc qua nhìn Lý Thiên Kỳ khiến cô im lặng ngồi ngay ngắn lại. Ánh mắt e dè cùng nụ cười gượng gạo cô nói.
“Cháu nói bừa thôi, chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Không trả lời cũng được.”
“Quản cái miệng của cháu cho tốt vào.”
Nói dứt lời anh quay lưng bỏ về phòng. Lý Thiên Kỳ nhìn theo cậu mình bĩu môi lắc đầu nói.
“Cậu cứ giữ bộ mặt lạnh này thì e là cả đời chả ma nào nhìn ấy chứ, ở đó mà thất tình.”
Trở về phòng ngã người lên chiếc sofa, vì uống khá nhiều rượu nên đầu có chút đau. Đưa tay xoa nhẹ vầng thái dương anh nhướng mắt nhìn lên chiếc giường quen thuộc, hình ảnh hai người mặn nồng đêm đó vẫn còn nguyên vẹn ký ức trong lòng anh. Nhưng không ngờ cô chỉ coi đó là sự trao đổi để trả thù. Cô yêu Dương Lạc Hy đến mức đó sao?
Chiếc điện thoại lại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ, nhìn thấy tên Tử Yên anh lại cảm thấy đau lòng. Một lần nữa tắt điện thoại của cô, chần chừ suy nghĩ một lúc anh quyết định đưa số điện thoại của cô vào danh sách đen rồi ném điện thoại sang một bên.
Lạc Tử Yên gọi cho anh không được, vội nhắn tin cho anh xem anh có bận lắm không, nhưng cô phát hiện anh đã chặn số của cô mất rồi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao anh ấy lại chặn mình? Chẳng phải sáng nay còn nói thu xếp công việc đến giúp mình sao! Lạ thật đấy.”
Thu xếp lại bàn làm việc cô đứng lên ra về. Cơn chóng mặt ập tới làm cô choáng váng suýt ngã, Lưu Vũ từ bên ngoài bước vào vội nhanh chân đến đỡ lấy cô hỏi.
“Lạc tiểu thư cô không sao chứ?”
“Không sao, chỉ choáng chút thôi. Cảm ơn anh.”
“Cũng trễ rồi Lạc tiểu thư cũng nên về nghỉ ngơi đi, đừng cố sức quá.”
“Tôi không sao, à đúng rồi. Chủ tịch của anh hôm nay bận lắm sao? Tôi gọi mãi mà anh ấy không bắt máy.”
“Tôi cũng không rõ nhưng sáng nay chủ tịch có đến đây nhưng về rồi ạ.”
“Anh ấy đến đây sao? Lúc nào sao tôi không biết?”
“Là lúc cô và Lâm tiểu thư nói chuyện trong phòng ạ.”
Lúc mình và Ngạn Tử nói chuyện sao? Chẳng lẽ anh ấy nghe được gì rồi? Trong lòng có dự cảm không lành cô vội vã lấy điện thoại ra gọi cho anh lần nữa, nhưng anh đã chặn số của cô mất rồi thì gọi kiểu gì đây. Nét mặt thất vọng của cô làm Lưu Vũ cảm thấy khó hiểu hỏi.
“Lạc tiểu thư có chuyện gì sao?”
“Không có gì, anh cứ về trước đi! Tôi cũng thu xếp về đây.”
“Vậy tôi về trước.”
Lưu Vũ vừa rời khỏi phòng Lạc Tử Yên lại trầm ngâm suy nghĩ. Rốt cuộc anh ấy đã nghe những gì mà lại bỏ về mà không bước vào gặp mình hỏi rõ mình chứ! Còn chơi trò trẻ con chặn số điện thoại của mình, Lục Cảnh Thần rốt cuộc anh đang giận dỗi chuyện gì vậy chứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]