Editor: Ngạn Tịnh. 
Nửa đêm, ngoài phòng nổi lên tuyết. 
Gió Bắc không ngừng đập vào cửa sổ, tiếng gió rít gào nghe như tiếng trăm quỷ gào thét. 
Cung Tiểu Kiều đầu tóc rối tung, mặc áo ngủ màu trắng, ôm gối ngủ đến trước cửa phòng Cố Hành Thâm. 
Đẩy cửa ra, sau đó hai tay ôm gối, con ngươi đen tròn u oán xem xét người đàn ông trên giường. 
Mặc dù tiếng bước chân rất nhỏ, nhưng Cố Hành Thâm vẫn bừng tỉnh. 
Trên thực tế, anh căn bản là không có ngủ. Cái ôm ấp áp mềm mại vẫn luôn lặp lại trong đầu, không thể ngờ được chỉ một cái ôm lại có ảnh hưởng lớn đến anh như vậy. Là vì rất lâu rồi bản thân không đi tìm phụ nữ sao? 
Cô Hành Thâm xoa xoa đầu tóc có chút hỗn độn, ngồi dậy. Chăn trên vai dần tụt xuống, lộ ra đã thịt màu mật ong, kéo thẳng xuống vùng bụng được che dấu trong chăn. 
Con ngươi lãnh khốc ngày thường giờ phút này có chút mê ly không phòng bị, sau khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng nơi cửa, Cố Hành Thâm đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó khoé môi giật giật, giữa hai hàng lông mày có chút bất đắc dĩ. 
Cung Tiểu Kiều sờ sờ gối đầu trong lòng, dè dặt cần thân ngước mắt nhìn anh, muốn nơi cái gì đó, lại tựa hồ nói không nên lời. "Cố Hành Thâm, tôi không ngủ được. Tôi kể chuyện cho anh nghe nha?!" 
Cố Hành Thâm lại lần nữa nằm xuống ngủ. Hiện tại tâm tình của anh không tốt lắm, rất không tốt, càng không muốn nhìn thấy cô, "Đừng nháo" 
"Anh nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-bao-boi-nguoi-me-nay-con-muon/170442/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.