Nguyên Soái giống như lơ đãng mở miệng: “Anh ta là nguyên nhân cô cự tuyệt Chu Tường sao?”
Niếp Duy An ngạc nhiên nhìn về phía anh: “Anh sao lại nghĩ vậy?”
Chẳng lẽ rời quân đội vài năm, mình thật sự hết thời rồi sao? Như thế nào lại có nhiều chuyện xấu xảy ra như vậy.
Niếp Duy An không thể không hoài nghi liệu mình có bất cẩn về vấn đề nam nữ quá hay không.
Nguyên Soái nhướng mày, chua ngoa nói: “Cô bảo vệ anh ta như vậy, còn hao hết tâm tư huấn luyện cho anh ta…”
Niếp Duy An không biết nên khóc hay cười nói: “Anh ấy là cấp dưới của tôi… Cũng giống như anh bảo vệ binh lính của mình, cũng hao hết tâm tư huấn luyện bọn họ mà. Chẳng lẽ họ lại chính là lý do anh lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa kết hôn sao ?”
Nguyên Soái nhíu mày, bất mãn hỏi: “Như thế nào… Tôi rất lớn tuổi sao?”
Niếp Duy An: “…”
“Tôi cũng chỉ lớn hơn cô một hai tuổi thôi, còn chưa đến ba mươi…” Nguyên Soái nghiêm túc giải thích, “Cũng không tính là già mà!”
Niếp Duy An ôm trán không nói nên lời, hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới gật đầu: “…Đúng vậy! Anh còn trẻ, chưa trưởng thành!”
Nguyên Soái còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Niếp Duy An hiển nhiên không có kiên nhẫn, bắt đầu lễ phép hạ lệnh đuổi khách: “Sao anh đột nhiên tới tìm tôi, có chuyện gì?”
Không có việc gì thì nhanh chạy lấy người đi!
Nguyên Soái dừng một chút, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chinh-phuc-quan-y/3068440/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.