Chiếc váy đen dài buông xuống sàn khiến dáng người cô càng thêm xinh đẹp. Niếp Duy An quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói phía sau lưng, nụ cười rạng rỡ, mái tóc dài mềm mại khẽ tung bay, tràn đầy nét quyến rũ…
Nguyên Soái bỗng nhiên nhớ câu thơ “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sanh” [1].
Ngũ quan Niếp Duy An kỳ thật rất có khí thế, đôi mắt sáng ngời động lòng người, cộng với nụ cười tự tin, nét sắc sảo của cô chuyển hóa thành một vẻ đẹp đầy sức hút, giống như một nữ vương khí chất mạnh mẽ, khiến người ta không thể không quy phục ngay giây phút đầu tiên.
“Vừa về nhà đã thấy nhiều mỹ nữ như vậy…” Lâm tiên sinh là người phản ứng đầu tiên, khen ngợi nói, “Hôm nay tôi thật đúng là gặp may mắn!”
“Ba ba!” Lâm Hữu Ninh chạy tới, trong tay cầm váy xoay người một vòng, cười tủm tỉm hỏi, “Con xinh không?”
“Con gái của ba dĩ nhiên xinh đẹp!” Lâm tiên sinh sờ sờ đầu con gái, “Bộ này rất hợp với con!”
“Chị bác sĩ chọn giúp con đấy!” Lâm Hữu Ninh vui vẻ cười lên tiếng, khóe mắt liếc qua vẻ mặt bình tĩnh của Nguyên Soái, đảo mắt một cái, tươi cười hỏi: “Anh, em xinh đẹp không?”
Nguyên Soái cũng không thèm nhìn cô bé, dán mắt vào Niếp Duy An, nghe vậy gật đầu cho có lệ, hờ hững “Ừm” một tiếng.
Lâm Hữu Ninh cười ranh mãnh: “Vậy… Em và chị bác sĩ ai đẹp hơn?”
Nguyên Soái cuối cùng cũng quay lại nhìn cô gái nhỏ đang nở nụ cười ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chinh-phuc-quan-y/3068432/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.