Tống Đình Ngọc chỉ bị thương ngoài da một chút, chỉ cần sát trùng và uống chút canh nóng là có thể xua tan cảm lạnh.
Thiệu Chính thê thảm hơn một chút, khi đất rơi xuống, vì bảo vệ Tống Đình Ngọc mà nằm đè lên người anh ta nên gánh hết thương tích về mình, lưng bị đập một vết bầm tụ máu lớn, không thể nằm ngửa được.
Sau khi tắm nước nóng, Tống Đình Ngọc cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại một chút, anh do dự một lúc lâu sau đó lấy hết can đảm đi tìm Thiệu Chính.
Thiệu Chính đang nằm sấp trong lều quân y tạm thời, nửa thân trên trần trụi, sau lưng lộ ra một vết thương lớn màu tím đen.
Tống Đình Ngọc là kiểu người được cả nhà chăm sóc che chở từ nhỏ, trong thời gian học đại học, khi làm thực hành lấy máu trong lớp thực nghiệm, hai người một nhóm lấy máu cho nhau, kim tiêm đâm vào ngón tay cũng làm cho anh đau đến ngao ngao kêu lên, cho nên vừa nhìn thấy vết thương trên lưng Thiệu Chính, anh liền cảm thấy rất đau.
Tống Đình Ngọc vô cùng áy náy, vặn vẹo ngón tay, chậm rãi đi về phía trước, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi! Tôi… để tôi bôi thuốc cho cậu…”
Thiệu Chính xoay mặt lại, hai mắt phun hỏa trừng mắt nhìn anh, hung tợn mắng:“Anh bôi thuốc cho tôi? Sợ là không lau mất một lớp thịt của tôi luôn đi ?”
Chu Tường tức giận cho cậu ta một cái tát: “Cậu đang nói cái gì vậy? Bác sĩ Tống cũng là có ý tốt. Hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chinh-phuc-quan-y/3068370/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.