Trịnh Bảo đương nhiên là Phó A Bảo của chúng ta, nhưng cậu không thể trực tiếp nói với Thẩm Ninh a, Thẩm Ninh mặc dù không nói chuyện nhiều với cậu, nhưng nhất định là biết cậu. 
Sau khi Phó A Bảo tới phòng bệnh của Thẩm Ninh liền bắt đầu náo nhiệt, mặc dù Thẩm Ninh không nhìn thấy, nhưng anh có thể từ trong lòng của Phó A Bảo tưởng tượng đây là người như thế nào, không ai nói chuyện với Phó A Bảo tự một mình cậu cũng có thể nói tới bất diệt nhạc hồ, hoàn toàn sẽ không tẻ ngắt. 
Trong nhận thức của Thẩm Ninh, Phó A Bảo tuyệt đối là ngời nói nhiều nhất trong những người anh quen biết, đồng thời cũng là người tính con buôn thấp nhất, bệnh trung nhị có chút nghiêm trọng, anh ban đầu cho rằng Phó A Bảo là liên quan tới tuổi còn nhỏ, nghe thanh âm quả thật khá trẻ tuổi, ai ngờ vừa hỏi thế nhưng đã đại học năm 3 rồi, khiến người ta rất là ngoài ý muốn. 
Mặc dù phần lớn thời gian đều là một mình Phó A Bảo nói, nhưng Thẩm Ninh có đôi khi tâm tình tốt cũng sẽ đáp lại mấy câu, quá không hòa đồng cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa mình là bệnh nhân, rất có thể lĩnh hội tâm tình của bệnh nhận, có lẽ đối phương chỉ là miễn cưỡng vui vẻ thôi, không ai phản ứng tới cậu tâm tình phiền muộn gây ra bệnh tình nặng thêm? 
Sau hai ngày sống chung hai người coi như khá quen thuộc, bây giờ là mùa đông, tắm nắng là một lựa chọn không tồi, Phó A Bảo đẩy cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chia-tay-cua-tong-tai-ba-dao/1338185/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.