Chương trước
Chương sau
Đoàn người đều là lần đầu tiên tới kinh đô, lại đúng lúc là Nguyên Đán, không khí ngày lễ phi thường nồng đậm, đặc biệt mấy đền thờ nổi danh, tất cả đều là người, trung tâm thành phố vẫn còn tốt, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa, sau khi chơi một vòng mọi người đến đã sớm đặt trước suối nước nóng khách sạn nghỉ ngơi tốt, ở đại sảnh khách sạn Phó A Bảo nhìn thấy một người quen.
Cậu híp mắt lại nhìn, không xác định mình có nhận lầm hay không, liền đẩy Trịnh Cảnh Đồng bên cạnh một cái: "Anh xem người ngồi trong sô pha kia có phải nhìn rất quen mắt?"
Trịnh Cảnh Đồng theo hướng Phó A Bảo chỉ nhìn sang, sau đó lông mày liền nhíu lại, đây không phải Thẩm Ninh sao.
"Em nhớ không lầm, đây là Thẩm Ninh đi, bạn trai của anh trai chị Hạ Tình." Hạ Tình hiện tại sắp là chị dâu của mình, Phó A Bảo đương nhiên nhớ rõ.
"Suỵt." Trịnh Cảnh Đồng bảo Phó A Bảo nhỏ giọng chút, y sợ bọn họ nói chuyện để Thẩm Ninh nghe được, "Bọn họ chia tay có một trận, không phải vẫn còn trên tin tức đấy, em đã quên?"
Phó A Bảo đầy mặt đần độn nhìn Trịnh Cảnh Đồng: "Em đương nhiên biết a, nhưng là em có thể thấy, anh trai của chị Hạ Tình rõ ràng vẫn còn thích hắn, em người này những cái khác không tốt, thế nhưng ánh mắt rất tốt!"
Trịnh Cảnh Đồng hắc tuyết, tốt tốt tốt, tốt cái sợi len, mắt nhìn người của em không phải luôn luôn hiếm có sao, vẫn là rơi vào anh, hơi cứu vãn ánh mắt em một chút!
Có điều tình huống của Hạ Lập Nhân Phó A Bảo đúng là nói không sai, hắn xác thực vẫn còn yêu Thẩm Ninh, đáng tiếc Thẩm Ninh đã cùng một chỗ với người khác, y lúc đó còn thay Hạ Lập Nhân bất bình, có điều chuyện tình cảm như vậy, thật sự không phải giảng đạo lý là có thể giải quyết, ai......
Y và Hạ Lập Nhân là bạn tốt, trước đây quan hệ với Thẩm Nhin cũng vẫn tốt, bất quá hiện tại hai người kia chia tay, y sẽ không chán ghét đi tới chào hỏi, miễn cho khó xử.
Hai mắt Thẩm Ninh vô thần mà nhìn về phía cửa lớn, không biết hắn đang nhìn cái gì, sau đó một người đàn ông đột nhiên đi tới ở bên tai Thẩm Ninh nói cái gì, sau đó hai người liền kết giao rời đi, hẳn là đặt được phòng rồi.
Phó A Bảo ngoẹo cổ nhìn bóng lưng Thẩm Ninh một hồi, sau đó cau mày nói: "Anh có cảm thấy dáng vẻ Thẩm Ninh có chút kỳ quái hay không?"
Trịnh Cảnh Đồng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng cụ thể kỳ quái chỗ nào y không nói được, y chủ yếu đều đặt trên người đàn ông bên cạnh Thẩm Ninh kia, đó là Liễu Dật, lúc trước vẫn là bạn bè của Hạ Lập Nhân, bạn học cũ, giao tình rất nhiều năm, nhưng bởi vì Thẩm Ninh, nói đến còn rất thổn thức.
"Là có điểm kỳ quái, được rồi, chúng ta vào phòng nói đi, thuận tiện còn có thể ngâm suối nước nóng." Trịnh Cảnh Đồng đã không thể chờ đợi.
Phòng của khách sạn này đều là cùng kiểu, rất lớn rất trống trải, Phó A Bảo một mình ngủ thật sự không an lòng, để cậu và bảo tiêu cùng một phòng đương nhiên cũng không được, thế là Trịnh Cảnh Đồng liền thuận lý thành chương cùng một phòng với cậu, sân nhỏ trong phòng có suối nước nóng nhỏ lộ thiên, muốn ngâm lúc nào cũng có thể.
Phó A Bảo sau khi ở phòng tắm ra liền đi tắm suối nước nóng, cậu ở trong nước ngâm qua không ít lần, còn chưa ngâm ở nước ngoài, cảm giác có chút mới mẻ.
Cậu đi xuống, Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên cũng đi theo xuống, Phó A Bảo liếc Trịnh Cảnh Đồng một cái, hai người cách khá xa, có điều trong chốc lát cậu lại nhịn không được hỏi chuyện Thẩm Ninh, cậu cảm thấy Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân người đẹp như vậy chia tay quả thực không khoa học, làm sao cam lòng, bộ dáng Hạ Lập Nhân rất đẹp a, cả nhà Hạ gia đều đẹp!
Trịnh Cảnh Đồng vừa nghe liền mất hứng, lần trước y phát hiện ánh mắt A Bảo nhìn Hạ Lập Nhân là lạ, không nghĩ tới bây giờ lại còn nói lời như vậy! "Nhìn cái thái độ này của em, nếu như Hạ Lập Nhân tới theo đuổi em, em sẽ không lập tức động tâm đi?" Bên ngoài hiệp hội cũng không mang theo cái dạng này!
Phó A Bảo ho nhẹ vài tiếng: "Nói lung tung cái gì đây, em là người nông cạn như vậy sao." Cậu hạ thấp thân thể trốn xuống dưới nước, nửa mặt đều ở dưới nước, nhưng kỳ thực cũng không giấu được cái gì, nước rất trong suốt, cảnh tượng dưới mặt nước nhìn tới rõ rõ ràng ràng, cậu cũng không phải bởi vì vấn đề khẩn trương của Trịnh Cảnh Đồng, mà là hai người đã lâu không có trần trụi khỏa thân trước mặt nhau, cậu có chút xấu hổ đây.
Trịnh Cảnh Đồng khẩn trương, y vội vàng tới đây nói: "Em đừng nhìn bộ dáng hắn đẹp, tật xấu của hắn nhiều lắm đấy, có thể chịu đựng được hắn đều là thánh nhân em biết không!"
Trịnh Cảnh Đồng không thể nào tin được: "Đâu có khoa trương như anh nói, nếu như thật sự không tốt, Thẩm Ninh sao có thể cùng với hắn lâu như vậy, nghe đâu gần 7 năm đi, người bình thường đâu có thể chịu đựng lâu như vậy?"
"Đây không phải ban đầu Thẩm Ninh thích hắn sao, lúc thích thì cái gì cũng có thể bao dung, lúc không thích khuyết điểm liền phóng to vô hạn, mấy tật xấu kia của Hạ Lập Nhân vốn là rất nghiêm trọng, lại bị phóng đại, người bình thường căn bản không chịu nổi cùng hắn!" Trịnh Cảnh Đồng hãm hại bạn gay không thương lượng, liều mạng bôi đen Hạ Lập Nhân, "Hắn a vẫn luôn cảm thấy Thẩm Ninh thích hắn thích muốn chết, sau đó Thẩm Ninh coi trọng người khác hắn mới biết hối hận, nếu anh nói, hắn sớm thay đổi một chút mấy tật xấu kia của hắn không phải chẳng có chuyện gì rồi sao, tự mình làm!"
Trịnh Cảnh Đồng luyên tha luyên thuyên nói xấu Hạ Lập Nhân không ít, Phó A Bảo ban đầu nghe còn rất tốt, có điều càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, cậu đột nhiên liên tưởng đến mình.
Lại nói Trịnh Cảnh Đồng cũng thích mình thích tới hơn cả mạng sống a, đây không phải giống Thẩm Ninh trước kia sao? Có thể qua mấy năm nữa y không thích nữa hay không? Vậy tốt thế nào a!
Phó A Bảo đột nhiên có cảm giác nguy hiểm, cũng không biết y đây là não động hay là diễn thế nào, càng nghĩ càng cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng là đang dùng ví dụ của Hạ Lập Nhân và Thẩm Ninh nhắc nhở cậu: Em đừng cho rằng anh hiện tại thích em liền đắc ý, khuyết điểm của em cũng không ít đâu, đầu óc cũng không tốt, tính khí lại xấu, đều không để ý tới người khác, còn đánh người! Hiện tại anh là thích em mới bao dung em, qua mấy năm nữa biết đâu anh sẽ không thích em nữa, đến lúc em sẽ khóc thôi!
Phó A Bảo vừa nghĩ không tốt, Trịnh Cảnh Đồng đây không phải muốn tiết tấu quá trớn đi?
Cậu cúi đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, mình hình như thật sự tật xấu không ít, mặc dù mình cảm thấy không ảnh hưởng tới toàn cục, thế nhưng khó tránh khỏi Trịnh Cảnh Đồng lòng dạ hẹp hòi, lúc không thích thật sự nhìn cái gì cũng không lọt mắt, giống như Thẩm Ninh bây giờ vậy, nói chia tay liền chia tay, căn bản không quay đầu lại, lẽ nào sau này Trịnh Cảnh Đồng cũng sẽ như vậy?
Đương nhiên, A Bảo đại nhân ta đây sẽ không vì Trịnh Cảnh Đồng mà thương tâm khổ sở khóc lóc, người thích ta nhiều hơn nhiều, ta cũng không phải không có Trịnh Cảnh Đồng thì không thể! Sự lựa chọn của ta có rất nhiều đấy!
Ừm...... Bất quá ta và Trịnh Cảnh Đồng cũng đã sinh Tiểu Duệ Duệ, lại chia tay có phải không tốt a? Tiểu Duệ Duệ theo ai tốt hơn đây, tuy rằng ta biết bé nhất định sẽ chọn ta, thế nhưng trẻ con gia đình mồ côi rất đáng thương, ta dù sao cũng không để con trai chịu khổ được.
Huống hồ, lại đi chọn một người khác cùng một chỗ rất tốn thời gian, còn phải luyện ở chung, rất lãng phí thời gian a, thời gian của A Bảo đại nhân ta là dùng để phí phạm như thế sao? Khẳng định không được a!
Quan trọng nhất là, nếu như chia tay, đây chẳng phải là trở thành vết nhơ trong nhân sinh của ta sao!
Trịnh Cảnh Đồng hàng này đến thời điểm nói không chừng lập tức đi tìm người khác yêu thích, y có tiền có thế, khẳng định rất nhiều người sáp tới, liền giống như Lưu Giai Giai gì kia! Nói không chừng y còn có thể ngược đãi Tiểu Duệ Duệ!
Emma! Phó A Bảo càng nghĩ càng thấy quá đáng sợ, quả thực muốn một thân mồ hôi lạnh, ngay cả ngâm ở trong suối nước nóng cậu đều cảm thấy lạnh đây!
Không được, cậu nghĩ cách một chút!
Trịnh Cảnh Đồng không biết Phó A Bảo đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy bộ dáng đối phương rất kỳ quái, "Làm sao vậy A Bảo, thân thể không thoải mái sao?" Không phải là say suối nước nóng chứ? Y bắt đầu sờ sờ trán Phó A Bảo, ở trong hồ sờ không ra.
Sau đó tay tay y liền được ôn nhu tóm lấy, Phó A Bảo từ trong nước đưa tay ra tóm lấy tay Trịnh Cảnh Đồng, sau đó đặt trên mặt mình cọ tới cọ lui, có lẽ là liên quan tới nước trong suối nước nóng, mặt cậu đỏ hồng, nhìn qua có một phong tình khác.
Trịnh Cảnh Đồng nhìn ra trợn mắt lên, y không biết A Bảo như thế nào đột nhiên liền đổi họa phong, lẽ nào cái hồ này còn có công hiệu gì khác không muốn người khác biết? Vậy thì khách sạn này cũng quá không kinh doanh rồi, công hiệu tốt như vậy nên nói rõ sớm một chút chứ! Lúc này mới tiến vào trong hồ mấy phút thôi mà đã lợi hại như vậy, thế thì sau đó......
Trịnh Cảnh Đồng nuốt một ngum nước miếng, duỗi một tay khác sờ về phía Phó A Bảo, mùa xuân của y rốt cục đã tới sao?
Phó A Bảo ngẩng đầu hơi nhìn một chút, hừm hừm, biết ngay Trịnh Cảnh Đồng gia hỏa này thoát khỏi không được sắc đẹp của ta mà, xem em mê hoặc anh tới chết đi sống lại! Em mới sẽ không sai lầm giống như Hạ Lập Nhân đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.