Rồi anh quay lại nhìn Diễm Hoan:
- Nè! Cái tên kia không cho anh ở lại thì còn hiểu được. Nhưng em thì tại sao lại phản đối vậy?
Diễm Hoan nghe anh hỏi vậy thì giả vờ như không nghe thấy, còn lớn tiếng gọi to:
- Cô cần con giúp gì không ạ?
Và rồi cứ chạy một mạch vào nhà bếp, bỏ mình Lưu Trình không kịp phản ứng gì thêm.
Trên con xe lambogini hai con người cứ im lặng không nói với nhau lấy một câu. Anh cứ vậy mà lái xe, gương mặt không được vui là mấy. Trong cái không khí ngộp ngạt này, thật khiến người ta khó chịu.
- Từ nay, có vấn đê gì cần giúp đỡ. Em cứ nói với anh. Đừng nhờ ai khác.
Cô nghe anh vừa bảo thế thì bản thân cũng như được kéo ra cái sự ngột ngạt.
- Anh có rất nhiều việc xử lí. Anh là người dẫn đầu của tổ chức. Em không thể mãi gây phiền phức cho anh được. – Cô không dám nhìn sang anh nói, giống như sợ va vào mắt của anh.
- Em sợ phiền anh, mà lại không sợ phiền người khác hay sao? Lưu Trình là người của anh. Cậu ta cũng không rãnh rang hơn anh là mấy đâu! Mai anh sẽ sắp xếp nhiều việc hơn cho cậu ta.
Cô nhận ra cái thái độ của anh bây giờ không phải trách cứ cô, mà chính xác là cái tính hờn dỗi như một đứa trẻ. Cô cũng chỉ nhẹ nhàng cười một cái. Đến nhà, cô có ý định vào một mình, nhưng giống như anh có linh cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-b/3088201/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.