Doãn Tưu nghĩ cùng lắm thì Thẩm Quân sẽ nhốt Lục Kính lại, để hắn chịu đựng một chút là xong, thế là cậu ngắt máy cái rụp.
Đời hư ảo đưa Thẩm Quân vào cơn mê, giờ Lục Kính đang như một kẻ điên mà không ngừng kêu tên Doãn Tưu, y dám tới gần mới lạ đó. Hơn nữa pheromone của sếp đã thu hút rất nhiều Omega tới, thậm chí có người còn dò hỏi Thẩm Quân rằng có phải đang có Alpha gặp rắc rối hay không.
"Thưa ngài!" Thuộc hạ của Thẩm Quân tới báo, "Đám người của Nguyễn Trường Lĩnh đã bắt đầu hành động rồi ạ!"
"***! Toàn là mấy chuyện không đâu!" Một bộ não giờ đã không đủ để Thẩm Quân dùng nữa rồi! Doãn Tưu chờ trễ một ngày rồi hãy đi giết Nguyễn Trường Lĩnh bộ không được sao! Giờ biết bao nhiêu là thứ đổ hết lên người hắn, đúng là xui xẻo!
"Tiên sinh," Hai Omega xinh đẹp tiến lại gần đó, hai người bọn họ đều là những Omega cấp cao do khách sạn bỏ ra một khoản lớn để mua về để sử dụng với mục đích trưng bày, vẫn chưa được người khác chạm vào. Cả hai tìm tới theo mùi pheromone, có thể thấy là ai cũng bị pheromone của Lục Kính làm cho mê muội, "Bọn em có thể hỗ trợ ạ."
Một ý tưởng táo bạo bật nảy lên trong đầu Thẩm Quân, y sờ mặt của Omega kia, cảnh cáo: "Ra ngoài rồi thì không được kể lại chuyện này cho bất cứ ai, nếu không tôi sẽ giết cả hai, biết chưa!"
"Tiên sinh, chúng em sẽ ngoan ngoãn, cũng sẽ giữ kín bí mật ạ."
Nguyễn Trường Lĩnh tỉnh dậy, trước ngực hắn là một cái đầu đen thui, tác dụng phụ của thuốc gây tê khiến y choáng váng, một lát sau, cái đầu kia ngẩng lên, một khúc xương được kẹp vào giữa những ngón tay mảnh khảnh của người kia, cơn đau đớn do bị khoét thịt moi xương tràn tới, y kêu la thảm thiết, một khúc xương vẫn còn sót chút thịt bị nhét vào trong miệng Nguyễn Trường Lĩnh, bóp nghẹt tiếng kêu của y.
Doãn Tưu ngồi dậy, nhìn lồng ngực của Nguyễn Trường Lĩnh giờ đã có một lỗ thủng to, đá vào chân y một cái, nói: "Kêu cái gì? Lúc nãy có thấy kêu đau đâu, sao giờ lại than rồi?"
Nguyễn Trường Lĩnh dùng sức lắc đầu, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
"Tao nghe nói năm đó trong bữa tiệc của nhà họ Lục, mày cũng bồi thêm một phát súng vào Lục Kính vốn đã thương tích đầy mình để ra oai mà nhỉ." Doãn Tưu đưa tay sờ vào một khúc xương đang lòi ra trên người Nguyễn Trường Lĩnh rồi dùng sức kéo nó ra bên ngoài, "Lục Kính suýt thì chết nhỉ? Sao hả, lâu quá nên quên mất rồi đúng không?"
Nguyễn Trường Lĩnh đau đến mức hai mắt tối sầm, hắn muốn nói gì đó, nhưng cả người đều đau đớn không thôi, mùi máu tươi làm y cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, mà trái tim của y giờ cũng lộ ra ngoài không khí, đang không ngừng nảy lên.
"Tiêm thuốc tê cho gã ta." Doãn Tưu ra lệnh, "Tôi muốn cắt bỏ từng khúc xương trên người tên đàn ông này, chờ đến ngày Lục Kính nhậm chức, dùng nó để trải đường cho ngài ấy."
Điện thoại của Doãn Tưu lại vang lên. Doãn Tưu bị cắt ngang, cảm thấy khó chịu vô cùng, cậu cầm lấy tai nghe, hỏi: "Thẩm Quân, muốn gì nữa đây?"
"Tưu Tưu......"
Tiếng thở dốc thô nặng của Lục Kính truyền tới từ đầu dây bên kia, trái tim Doãn Tưu liền thắt lại: "Anh sao rồi?"
"Sao em lại......" Lục Kính nhìn hai Omega bị hắn đánh cho thoi thóp đang nằm trên mặt đất, hỏi cậu bằng giọng điệu vô cùng tủi thân, "Sao em lại không tới gặp tôi? Lại... lại còn muốn cho Omega khác chạm vào tôi nữa..."
"......"
Tên khốn Thẩm Quân đang nghĩ cái gì trong đầu vậy!
Doãn Tưu tức giận đến mức dẫm trúng vào vũng máu, nhẹ giọng dỗ dành: "Không phải em mà A Kính..... Haiz thôi bỏ đi, anh cố chịu được chứ? Em đi giết người, anh quên rồi sao?"
"Tôi có thể.... có thể nhìn thấy em được không? Em gỡ vòng cổ xuống đi," Lục Kính nắm lấy dương v*t của mình, nghe giọng của Doãn Tưu, bắt đầu vuốt ve lên xuống, "Ah... Để xuống phía đối diện đi, tôi muốn.... muốn nhìn em......."
"Chứ không phải anh nói......" Ngoại trừ anh thì ai cũng không tháo nó xuống được sao?
Doãn Tưu thở dài, tháo bao tay ra, rồi lại gỡ vòng cổ xuống, đặt lên kệ sách phía đối diện mình, hỏi: "Thấy chưa?"
Lục Kính run rẩy đứng dậy từ trên sô pha để đi lấy máy tính bảng, dáng người cao gầy của Doãn Tưu hiện lên, hắn ôm máy tính bảng, cả người càng thêm nóng cháy, chỉ biết nhẹ giọng nỉ non:"Tưu Tưu...... Tưu Tưu...... Hôn tôi......"
Doãn Tưu cảm thấy vô cùng bất lực, cậu đi đến trước mặt cái vòng cổ kia, hôn vào viên đá trên đó. Lục Kính cũng hôn lại vào màn hình, vừa hôn lại vừa liếm, dương v*t trong tay hắn đã tới cực hạn, bắn ra tung tóe.
"Gắng thêm một chút nhé?" Doãn Tưu lui về, Lục Kính sờ vào gương mặt kia qua màn hình, tiếng thở dốc của hắn truyền tới qua tai nghe, kích thích đến mức cả gương mặt của Doãn Tưu nóng lên, cậu dỗ ngọt hắn: "A Kính, xong chuyện em sẽ về ngay, về nhà rồi anh muốn gì em cũng cho."
- ---------------
"Những ngày gần đây, đã có một cuộc tấn công khủng bố vào Tòa Ngoại giao, Chủ tịch nước Nguyễn Trường Lĩnh đã bị giết, không tìm được thi thể, sự việc đang được điều tra thêm....."
Hình ảnh về Tòa nhà Bộ Ngoại giao trên TV trông thật kinh khủng, chỉ còn lại một góc nhỏ có thể nói là vẫn yên ổn, còn bên trong lại có vô số thương vong, tiếng kêu gào bên ngoài đống đổ nát xen lẫn với tiếng máy chụp ảnh của các tòa soạn, trông có vẻ rất u ám.
Doãn Tưu tắm rửa xong, Thẩm Quân cũng đưa Lục Kính bị bọn họ chuốc thuốc mê về tới. Lục Kính vẫn còn ôm máy tính bảng trong tay, giống như dù có chết cũng không muốn buông nó ra.
Thẩm Quân nói câu nhờ cậu chăm sóc cho ngài ấy nhé rồi xoay người muốn chuồn, Doãn Tưu đeo vòng cổ vào, nhìn về phía Thẩm Quân đang thậm thụt muốn đi: "Anh tìm Omega cho Lục Kính chơi?"
"Hiểu lầm, chắc chắn chỉ là hiểu lầm," Da đầu Thẩm Quân tê dại, nhưng vẫn cố rặn ra một nụ cười, "Hôm đó tôi đã khóa cửa phòng lại rồi, nhưng pheromone của Tổng tư lệnh lại hấp dẫn một vài tên Omega không biết trời cao đất dày là gì, tôi cũng không biết bọn họ kiếm chìa khóa ở đâu ra nữa ha ha ha......"
Ánh mắt sắc bén của Doãn Tưu vẫn không ngừng dò xét y, cậu kéo thẳng cổ áo, lấy khăn lông trên đầu xuống, nói: "Tốt nhất là đừng nói dối tôi, tôi không ngại biến anh thành một thứ bỏ đi với hai cánh tay què quặt đâu."
Thẩm Quân rùng mình, y nhớ lại lúc mình bị Doãn Tưu đánh gãy tay, vội đáp: "Không có đâu, tôi thề, tôi thề với trời!"
"Được rồi," Doãn Tưu lười nghe Thẩm Quân bao biện, dù sao thì A Kính của cậu cũng không chạm vào người khác, như thế là đủ rồi, "Anh đi về đi, chờ Tổng tư lệnh của anh khỏe lại rồi hãy bắt đầu chiến dịch tranh cử."
Thẩm Quân luôn mồm nói được, vừa đóng cửa lại, y thở dài một hơi, thầm nghĩ cái cậu tên Doãn Tưu này đúng là con mẹ nó quá tàn nhẫn, không khác gì một con quái vật ăn thịt người!
Trong phòng lại trở về với sự yên tĩnh vốn có, Doãn Tưu kéo chiếc ghế bên cạnh cửa sổ qua, khoanh chân ngồi trên ghế, chống cằm nhìn Lục Kính.
Mặt đẹp, dáng cũng đẹp, thứ dùng để làm người ta cũng rất lợi hại.
Nghĩ thế xong, cậu bắt đầu sờ vào má người kia, sờ đủ rồi lại hôn lên, không khí bắt đầu trở nên mập mờ đầy tình sắc. Doãn Tưu cởi quần áo Lục Kính ra, hôn môi hắn, duỗi tay vuốt ve dương v*t đã hơi cương dưới lớp quần lót của người đàn ông.
Đến lúc hoàn hồn, Doãn Tưu bỗng nhận ra, hình như người phát tình không phải là Lục Kính, mà là chính cậu thì có.
Cậu ngồi lại trên ghế, tiếp tục nhìn Lục Kính đã bị mình làm cho quần áo xộc xệch, mà chiếc khăn tắm quấn quanh người cậu cũng đã tuột xuống, để lộ bắp đùi trắng nõn cùng quần lót màu đen.
Lúc nào cũng là do người này ép mình phải cao trào, Doãn Tưu nghĩ.
Phải trả thù mới được.
Lục Kính như bị thiêu đốt trong giấc mộng của mình, lửa cháy cao khiến hắn như sắp hóa thành một bãi máu loãng. Hắn bừng tỉnh, hình ảnh đầu tiên đập vào đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ chính là Tưu Tưu mà hắn vẫn ngày đêm thương nhớ.
"Tưu Tưu......" Lục Kính kêu một tiếng, muốn qua hôn cậu theo thói quen, nhưng hắn lại không thể đến gần người kia.
Sau khi tỉnh táo lại, Lục Kính mới nhận ra mình đang bị trói ở trên ghế, tay chân cũng bị trói chặt.
"Em làm gì vậy?" Lục Kính càng tỉnh táo hơn bao giờ hết, cảm giác nóng nảy lúc phát tình rất mãnh liệt, dương v*t vốn chỉ bán cương giờ đã đứng thẳng, đội quần lót lên thành một túp lều to.
Doãn Tưu kéo dây thừng trên tay Lục Kính, rồi lại sờ vào miếng ngăn cắn trong miệng hắn, cậu khom lưng, hôn lên cổ người đàn ông một cái: "A Kính, anh phải ngoan nha."
Lục Kính vẫn chưa hiểu Doãn Tưu nói thế là có ý gì, nhưng suy nghĩ chi cho mệt chứ, hắn chỉ cần giao mình cho Doãn Tưu, giao cho dục vọng thì tốt rồi.
Hơi thở của Doãn Tưu đã phun lên giữa hai chân Lục Kính.
Ấm áp, ẩm ướt.
Doãn Tưu kéo quần lót của Lục Kính xuống, dương v*t của hắn lại càng đứng thẳng, phần quy đầu thô to toàn là gân xanh đang rỉ nước, đỏ bừng lại sáng bóng.
Chàng trai vươn đầu lưỡi liếm nhẹ một cái rồi hé mắt nhìn Lục Kính, người đàn ông đã bị kích thích, dục vọng trong mắt hắn như sắp xông ra ngoài tới nơi.
"Thoải mái à, A Kính." Doãn Tưu đưa tay nắm lấy thứ to lớn của người kia, nhẹ nhàng liếm thêm vài cái rồi kề mặt vào bộ phận sinh dục của Lục Kính, tiếp tục hỏi, "Em liếm như vậy, anh có thích không?"
"Thoải mái, thoải mái tới nỗi muốn bắn," Lục Kính nhìn Doãn Tưu đang nhẹ nhàng dùng mặt cọ lên phần đàn ông của mình, nói, "Tưu Tưu, em liếm thêm nữa đi, ngậm lấy nó, đẩy nó vào sâu trong cuống họng của em nào."
"Được thôi." Doãn Tưu rất chiều hắn.
Cậu vươn đầu lưỡi ra liếm phần quy đầu rồi lại nắm phần gốc dương v*t, cúi đầu ngậm thứ to lớn kia vào.
Doãn Tưu nếm được vị tanh của chất lỏng mà dương v*t tiết ra, thật tanh, xém chút nữa là cậu đã nôn ra rồi, nhưng chỉ cần nghe được tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của người kia, cậu đã không còn thấy nhợn nữa, mà lại càng bị kích thích, ngậm vào càng sâu, thứ của Lục Kính tiến vào càng lúc càng sâu, cảm giác chặt chẽ khiến người đàn ông sướng đến mức chỉ muốn ấn đầu cậu, không ngừng đẩy nó vào giữa hai chân mình.
Để cho em ấy ăn sạch.
Muốn em ấy nuốt xuống toàn bộ.
Ngậm tinh dịch của mình rồi lại hôn nhau với mình, tất cả đều là hương vị của một mình mình mà thôi.
Còn muốn ấn vào gáy của em ấy, bắt em ấy phải dẩu mông lên, nghênh đón trận tình ái kịch liệt của mình, muốn cắn nát tuyến thể của em ấy, đâm vào trong khoang sinh sản, dùng tinh dịch lấp đầy em ấy.
Lục Kính lại càng vùng vẫy càng mạnh, cổ tay bị trói đã bắt đầu rỉ máu, cơn đau rát thấm vào dây thần kinh lại biến thành khoái cảm, thêm vào đó là việc Doãn Tưu khẩu giao cho hắn lại càng đẩy cơn hưng phấn của người đàn ông lên tới đỉnh điểm.
dương v*t đang khiến miệng Doãn Tưu như muốn rách ra càng lúc càng rỉ nhiều nước, thứ nước trong suốt nhễu ra nơi khóe miệng Doãn Tưu, khiên môi cậu lại càng sáng bóng. Tóc mái trên trán giờ đã bung ra, cọ vào lông mày khiến cậu có hơi ngứa, Doãn Tưu đưa tay lên vuốt tóc, để lộ cái trán trơn bóng.
Lục Kính thấy được nốt ruồi son trên mũi cậu, đó đã không còn là một nốt ruồi nữa, mà là nút ấn hạ lệnh bắn tinh. dương v*t trong miệng lại càng phình to, Doãn Tưu nghe thấy âm thanh đang dần không ổn của Lục Kính, cậu nhả thứ trong miệng mình ra, Lục Kính đang sắp lên đỉnh lại bị chưng hửng, tinh dịch đã sắp ra tới, nhưng lại không bắn ra được.
Doãn Tưu lau khóe miệng, ngồi xuống trên đùi hắn. Nhiệt độ cơ thể của Lục Kính truyền qua cho cậu, khiến gương mặt Doãn Tưu cũng nóng lên theo, cậu vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, hôn lên miếng ngăn cắn trên miệng hắn, hỏi: "A Kính, muốn hả?"
"Muốn, muốn đút vào miệng của em rồi bắn đầy trong đó," Lục Kính nghiêng đầu, miếng ngăn cắn chạm vào má Doãn Tưu, "Rồi lại cắm vào trong mông em, bắn vào trong khoang sinh sản, khiến em mang thai."
"Đồ ngốc này." Doãn Tưu cười, thủ thỉ bên tai Lục Kính, "Em không mang thai được, còn muốn em không?"
"Muốn," Lục Kính nghẹn đến mức gân xanh nảy lên ngay huyệt Thái Dương, "Như thế lại càng tốt, bắn vào trong em cũng không mang thai được, thế thì ngày nào tôi cũng có thể làm em, bắn tinh bên trong em."
Doãn Tưu bị mấy lời ngang ngược của Lục Kính làm cho phì cười, cậu sờ miếng ngăn cắn, chen một ngón tay vào trong, Lục Kính ngậm lấy ngón tay cậu rồi mút vào.
"Gọi Tưu Tưu."
"Tưu Tưu......"
"Gọi bà xã."
"Bà xã......" Lục Kính gác đầu lên vai Doãn Tưu, dùng mái tóc đã xù lông cọ cậu, "Tôi hút sữa cho em nhé? Em tháo cái này xuống rồi thả tôi ra đi."
"Ai bảo hôm trước anh ăn hiếp em," Doãn Tưu vốn rất bình tĩnh, nhưng nghe đến chuyện hút sữa thì cậu lại bắt đầu rục rịch.
Cậu thích được Lục Kính liếm vú, liếm đến khi cậu dục tiên dục tử, đầu óc mơ màng.
Doãn Tưu đưa tay nắm chặt dương v*t đang vô cùng đáng thương của Lục Kính, "A Kính, em nhớ hết đấy."
"Tưu Tưu ngoan...... Tưu Tưu ngoan, bà xã ngoan...." Lục Kính sắp điên mất thôi, vợ đẹp nhưng không thể đụng tới, dương v*t muốn bắn cũng không được, làm gì còn ai thảm thương hơn hắn nữa chứ, " Giúp tôi ngậm vào... để tôi làm, để tôi bắn tinh........ dương v*t nghẹn sắp nổ tung rồi......"
- -------
Thật ra thì tui làm truyện này vì fetish của tui là liếm vếu đó quý dị:)))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]