Cuối cùng, Hạ Vũ Trạch không rõ Trương Tự Hách đã ôm anh rời khỏi lãnh địa nguy hiểm của Tô Lam như thế nào, chỉ biết, mỗi lần chớp mắt lại thấy cậu chảy thật nhiều máu, trên trán, trên cổ, cánh tay còn có trên lưng... không có nơi nào lành lặn cả. 
Trong mơ màng, anh hỏi Trương Tự Hách: "Sao em... lại chấp nhất với anh như vậy chứ?" 
Trương Tự Hách cười nhẹ, đáp lời anh: "Vì em thích anh á." Chỉ đơn giản như vậy. 
Về đến nhà, Hạ Vũ Trạch liền ngất đi. Sau đợt phẫu thuật kia, cơ thể anh dị thường yếu ớt, dạ dày của một người bình thường có chức năng hấp thu mọi chất dinh dưỡng được nạp vào, dạ dày của anh chỉ có thể hấp thu một nửa. 
Cơ thể vốn yếu ớt nên một chút bệnh vặt rơi trên người anh đều có thể trở thành bệnh nặng. Bị dội một trận nước lạnh như vậy, không ngừng tàn phá thân thể anh, cũng làm lạnh đi một trái tim ấm nóng anh dành cho Tô Lam. 
Hạ Vũ Trạch phát sốt. 
Trương Tự Hách bồi bên người anh suốt một ngày một đêm. Đứa nhỏ kia cứ như vậy mà ôm cánh tay anh suốt cả đêm. 
"Em không đau hả?" Nhìn vết thương trên người cậu, Hạ Vũ Trạch đau lòng, "Còn chưa được xử lý nữa, có mấy chỗ hơi nhiễm trùng rồi." 
Trương Tự Hách cười cười: "Hiếm khi được bác sĩ Hạ quan tâm em." 
Nói xong lại như không có cảm giác gì. Hạ Vũ Trạch muốn ngồi dậy, nhưng thân thế vừa mới hạ sốt vẫn còn suy yếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-dien/2818078/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.