"Anh biết hết, anh nhìn thấy hết." Tô Lam run rẩy vuốt mặt anh: "Trước đó em còn cầm quần áo của anh, ngửi mùi hương của anh, tối ngày anh đính hôn, em trốn trong phòng khóc, còn có, khi em học cấp 3, em viết thư tình cho anh, viết rồi lại xóa, viết rồi lại xóa..." 
"Bốp!!" Lời còn chưa dứt, Hạ Vũ Trạch hung hăng tát vào mặt Tô Lam, đây là lần đầu tiên anh đánh Tô Lam, anh dùng hết toàn bộ sức lực, đánh xong lòng bàn tay cũng đỏ. 
Tô Lam sững sờ đứng tại chỗ, kinh ngạc không thôi. 
Hạ Vũ Trạch khổ sở: "Anh làm tôi thấy thật gớm ghiếc..." 
"Anh..." Tô Lam mở to đôi mắt đỏ ngầu, ngây ngốc chỉ vào chính mình: "Anh gớm ghiếc?" 
Hạ Vũ Trạch mấp máy môi, không trả lời, thế nằm của anh hiện giờ cực kỳ khó xử, hai đùi bị bá đạo khống chế, không thể khép lại, thân mình cũng cứng đờ. 
Tô Lam cười, cười đến thê lương: "Em thật sự cảm thấy anh thật gớm ghiếc?" 
Cái từ "gớm ghiếc" này đối với một Tô Lam từ nhỏ đã được người khác bọc trong ca ngợi lớn lên mà nói, tựa như một cây đao, hung ác đâm thủng trái tim hắn, hắn không tiếp thu được, đây là thứ được phát ra từ miệng của người mà hắn yêu nhất. 
"Được..." Sau khi cười xong, hắn lạnh mặt, nới lỏng cà vạt trên cổ: "Hôm nay anh sẽ cho em biết cái gì mới là gớm ghiếc thật sự." 
Hắn như mãnh hổ bổ nhào đến, đè Hạ Vũ Trạch lên chiếc giường bẩn thỉu kia. Bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-dien/2818059/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.