Cửa tầng hầm bị đạp đến nghiêng ngả nhưng vẫn không sập. 
Tô Lam liếc mắt, biết rõ mình không còn bao nhiêu thời gian, hắn phải tranh thủ trước khi cánh cửa kia bị đạp ngã, khiến Hạ Vũ Trạch tự nguyện che chở cho hắn rời đi. 
"Anh phải nói cho em biết một chuyện." Hắn nhấc chân đang đạp trên đầu Hạ Vũ Trạch, "Chuyện này em nhất định sẽ thấy rất hứng thú." 
Hạ Vũ Trạch bị hắn nắm tóc kéo lên. 
Đầu ngón tay Tô Lam kẹp một tấm ảnh cũ giơ trước mặt anh, đó là một tấm ảnh tập thể cũ đến xỉn màu, trong ảnh có mười mấy đứa nhỏ, đứng ở một nơi làm Hạ Vũ Trạch cảm thấy rất quen thuộc. 
Trong đó có hai đứa nhỏ làm anh chú ý đến, hai đứa đứng ở một góc. 
Một đứa là anh hồi nhỏ, một đứa khác là một đứa nhỏ vừa xinh đẹp vừa quen mắt nhưng lại như chưa từng gặp qua. Đôi mắt đứa nhỏ to tròn ngận nước, cực kỳ có linh khí. Ánh mắt tựa như sùng bái mà gắt gao dán chặt lên người Hạ Vũ Trạch. 
Tấm ảnh tập thể này, tất cả mọi người đều đang nhìn máy ảnh, chỉ duy nhất đứa nhỏ kia là đang nhìn Hạ Vũ Trạch. Sao anh cứ cảm thấy ánh mắt sùng bái này quen quá vậy? 
Sẽ không phải là... 
Hạ Vũ Trạch đột nhiên trợn tròn hai mắt. 
Trương Tự Hách hả??? 
"Kẻ Săn Mồi mà em muốn tìm không phải ai khác đâu, chính là cái thằng Trương Tự Hách đột nhiên xuất hiện bên cạnh em đó." 
"Em trai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-dien/2818056/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.