Yang Tae từ dưới đất ngồi dậy, cậu không quan tâm đến lời Oh Kang Mi nói mà quan sát người cô có bị trầy xước không. Nâng bàn nhỏ bé của cô lên, cậu lo lắng hỏi:
“Chị có bị làm sao? Có thấy đau chỗ nào không?”
“Tôi…không..”
Lời quan tâm đột ngột từ Yang Tae làm cô ngượng ngùng không dám nhìn vào mặt cậu. Chỉ là bị ngã bình thường, không nghĩ cậu lại có biểu cảm đến mức đó. Giống như giữa cô và cậu có một mối quan hệ gì đó rất thân thiết mới khiến cậu quan tâm đến vậy.
Oh Kang Mi ngại ngùng muốn rút tay về, chợt cô phát hiện vết thương lúc bị đứt dao trên cánh của Yang Tae đang không ngừng chảy máu. Thấy vậy, cô hốt hoảng nắm lấy cánh tay bị thương của cậu thốt lên.
“Tay cậu chảy máu rồi! Để tôi đưa cậu đến bệnh viện băng bó vết thương.”
Yang Tae bỗng ngăn cô lại.
“Đừng chị! Em không sao.”
Nhưng Oh Kang Mi lại lo lắng nói:
“Máu chảy nhiều như vậy mà không sao cái gì. Mau lên xe đi tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Dù Yang Tae có ngăn cản thì Oh Kang Mi vẫn nhất quyết muốn đưa cậu đến bệnh viện. Hết cách, Yang Tae liền thở dài nói với cô:
“Không đến bệnh viện mà đến tiệm thuốc gần đây được không?”
“Sao cơ?”
“Em muốn đến tiệm thuốc.”
Cô không hiểu vì sao Yang Tae lại không muốn đến bệnh viện mà lại đòi đến tiệm thuốc. Ở bệnh viện có bác sĩ chẳng phải tốt hơn sao? Dù nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-dien-doc-chiem/3447689/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.