Oh Kang Mi có phần bất ngờ về chuyện này. Cô không nghĩ người mất trí nhớ lại có thể làm việc tốt đến vậy. Trong đầu cô lại có một suy nghĩ. Sau này cậu ở đây thì cô cũng không cần phải dọn dẹp. Cứ tha hồ bày ra, còn mọi chuyện cứ để cậu lo. Xem ra việc đưa cậu về đây cũng không phải là một điều tồi tệ.
“Cậu có thấy đói không? Hay để tôi gọi món gì đó cho cậu ăn nhé.”
Từ bệnh viện trở về đến giờ cô vẫn chưa được bỏ thứ gì vào bụng ngoài tô cháo buổi sáng. Cơn đói đã cồn cào bên trong. Phải nạp thêm năng lượng thì cô mới có sức làm việc tiếp được.
Trong khi đặt món ăn ưa thích của mình, cô lại quên mất việc có thêm cậu ở đây. Cũng không biết cậu thích ăn món nào. Lỡ như đặt món không phù hợp với khẩu vị thì làm sao cậu ăn được. Oh Kang Mi không quay lại mà hỏi:
“À cậu thích ăn món gì để tôi gọi?”
Hai hàng lông mày cậu đột nhiên nhíu lại, cau có nhìn về phía cô. Cách gọi xa lạ của cô làm cậu vô cùng khó chịu. Cậu không muốn bị gọi như thế, cậu muốn cô gọi tên của mình. Không nói không rằng liền đi đến trước mặt cô, hùng hổ làm cô cũng có chút giật mình.
“Gì vậy?”
“Mẹ đừng xem con là người xa lạ nữa được không, tên của con là Yang Tae. Từ giờ mẹ hãy gọi con là Yang Tae.”
“Yang Tae!”
Oh Kang Mi vô thức nói lại một lần nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-dien-doc-chiem/3447684/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.