Oh Kang Mi cười gượng gạo, đẩy cậu ra nhìn bác sĩ giải thích sự hiểu lầm không có này.
“Cậu ta nói đùa đấy. Nay năm tôi mới hai mươi sáu tuổi thôi.”
Một cô gái trẻ như cô làm thế quái nào mà sinh ra được một thằng con trai lớn như cậu. Cô đích thị là một đứa con ngoan của cha mẹ, tuyệt đối không có chuyện như này xảy ra được.
Dù vậy, cậu vẫn ôm chặt lấy người cô gọi mẹ. Oh Kang Mi bất lực không biết xử trí thế nào, chỉ có thể nhìn bác sĩ cười trừ.
“Cậu ấy đùa thôi ha ha...”
Bác sĩ nhìn Oh Kang Mi cũng không nói lời. Dựa theo tình hình hiện tại của cậu, ông ta có thể đưa ra một kết luận cho việc này.
“Với biểu hiện này có thể tạm thời cậu ta bị mất trí nhớ nên mới nhận lầm cô là mẹ mình.”
Oh Kang Mi kinh ngạc, cô lúng túng hỏi bác sĩ:
“Mất trí nhớ sao ạ? Cậu ta có hồi phục được không bác sĩ.”
“Đương nhiên, với điều kiện có người thân giúp cậu ta hồi phục.”
“Người thân?!”
Oh Kang Mi bất giác nhìn qua cậu, đến cả thông tin liên lạc còn không có thì làm sao cô có thể tìm thấy người thân của cậu đây. Lần này có vẻ như cô đã gây ra họa lớn rồi.
Sau đó, bác sĩ cũng nói thêm.
“Các vết thương còn lại không đáng lo, ngày mai cậu ta có thể xuất viện được rồi. Ở môi trường bên ngoài sẽ giúp cậu ta hồi phục trí nhớ nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-dien-doc-chiem/3447683/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.