Cat: Ai không muốn bị mất hình tượng công thụ trong lòng thì khỏi phải đọc PN nhé!:((
Một,
Cả đời Hoà Đồng, từng nghe thấy bốn chữ đặc biệt nhất.
Cũng sợ bốn chữ đó nhất, đó là không được nhúc nhích.
Thích nghe nhất là năm chữ cậu thật là đẹp trai;
Ba chữ khó quên nhất là - anh yêu em.
Hai,
Hoà Đồng luôn cảm thấy Giao Dịch khá muộn tao, cho nên chưa từng trông cậy mấy lời tâm tình xuất ra từ miệng anh ấy.
Cho đến khi một ngày Giao Dịch nói anh yêu em, Hòa Đồng khiếp sợ đến cả ngày bị vây ở trạng thái hoảng hoảng hốt hốt.
Đến buổi tối, đột nhiên Hòa Đồng lấy lại tinh thần, bổ nhào vào Giao Dịch đang xử lí công việc, ánh mắt phát sáng,"Sao lại nói với em câu đó? Có phải hôm nay mới đặc biệt phát hiện yêu em không?"
Giao Dịch khụ khụ, quay mặt qua, không đáp lại.
Hoà Đồng lại gần, lưu manh ngậm vành tai đỏ bừng của Giao Dịch, cúi đầu, cười rộ lên,"...... Lặp lại lần nữa được hay không?"
Giao Dịch nhắm chặt hai mắt, mím miệng thành một đường thẳng tắp.
Hoà Đồng tiếp tục trêu chọc Giao Dịch. Hai tay bắt đầu dọc xuống ngực, xoa uyển chuyển, cho đến khi nắm chặt "cái nào đó","Nói hay không? Hửm?"
Eo Giao Dịch hơi hơi dao động, nhưng vẫn thà chết chứ không chịu khuất phục, ngậm chặt miệng, không thèm mở mắt.
Tay Hoà Đồng bắt đầu chậm rãi di động, nhếch môi cười ghé sát vào tai Giao Dịch, nhẹ nhàng thổi:"Không nói...... Vậy thì để mai anh không xuống giường được luôn."
Giao Dịch mờ mịt mở ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-cuong-theo-doi-that-ra-la-ga-ngoc/72001/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.