Một lúc sau, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng động bên ngoài nhà kho.
Khi ra ngoài, tôi thấy một nam thanh niên cầm đèn pin.
Khi anh ta đến gần hơn, tôi có thể thấy anh ta trông như thế nào. Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất hiền lành, nhìn trạc tuổi tôi.
Anh ta chửi thề trong miệng: “Chỗ quái quỷ gì thế này, xe còn không lên nổi!”
Hóa ra tinh hoa dân tộc cũng nói tục.
Hẳn anh ta chính là bác sĩ miếng dán cơ.
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Tần Lãng đâu?”
“Ngủ say rồi.”
Để tránh đánh thức Tần Lãng, anh ta rón ra rón rén đi vào nhà kho, an tâm nhìn Tân Lãng đang ngủ say.
Tôi thấp giọng hỏi anh ta: “Bác sĩ, tình huống của Tần Lãng không phải rất nguy hiểm sao?”
“Trầm cảm mức trung bình, vẫn có cơ hội tốt thoát ra.”
Nghe nói những người mắc bệnh trầm cảm thường cảm thấy chán nản trong một thời gian dài. Tôi nhớ tới mỗi lần mình có tâm trạng xấu, ăn cũng không vô, không muốn làm gì, lúc nào cũng cảm thấy vừa chán nản vừa vô dụng, khó chịu vô cùng.
Thật sự không biết Tần Lãng làm sao sống sót qua ngày được.
“Sao cô lại bắt cóc anh ấy?”
“Vì tiền.”
“Em cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Em rất nghèo hả?”
Tôi lắc đầu: “Không, em em bị bệnh cần ghép thận”.
Anh ta im lặng một lúc, tỏ ra thông cảm với những gì đã xảy ra với tôi, rồi hỏi em trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-bat-coc/2664725/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.