Rồi đến một tin khác: Thuốc đã gửi cho anh rồi, nhớ lấy nhá.
Thuốc gì zị?
Tôi tò mò xem qua lịch sử trò chuyện của bọn họ … hay lắm, hóa ra từ trước đến nay Tần Lãng đều mang điện thoại bên người!
Tất cả là tại tôi! Không có kinh nghiệm, quên kiểm tra xem anh ta có điện thoại hay không!
Tôi chán nản không thôi, hận không thể tát chính mình mấy cái bạt tai.
Lần cuối cùng anh ta tiếp xúc với Miếng dán cơ bắp là ngày hôm qua:
“Tần Lãng, có chuyện gì với anh sao? Đã trở về nhà rồi, sao giờ lại bỏ đi?”
“Là anh cam tâm tình nguyện.”
“Tên bắt cóc như thế nào? Bắt cóc thiếu nữ hả? Thôi bỏ đi, tùy anh vậy. À đúng rồi, anh quên mang theo thuốc rồi, gửi địa chỉ cho em ngày mai em gửi cho anh.”
Ngay sau đó, Tần Lãng gửi một địa chỉ qua – là điểm chuyển phát nhanh gần nhất dưới chân núi nhà kho cũ này: “Địa chỉ chỗ này này, cũng gần, tiện lấy đồ.”
“Chi bằng gửi về địa chỉ nhà anh cho rồi.”
“Không được, nhà anh quá xa. Nếu không thấy anh, cô ấy sẽ nghĩ anh đi báo cảnh sát, sợ đến phát khóc mất.”
“… okepari [đầu chó]”
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, tôi hoảng quá nên vô tình bấm nghe cuộc gọi.
Đầu bên kia vang lên giọng của Miếng dán cơ: “Alo, Tần Lãng, rốt cuộc anh cũng nghe điện thoại rồi.”
Tôi nuốt nước miếng, không biết phải làm sao.
“Tần Lãng, sao anh không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-bat-coc/2664723/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.