Trong phòng khách, Kim Ngọc Anh cảm thấy hơi xấu hổ bởi vì cô ta đang mặc đồ ngủ, đã bật bình nóng lạnh xong rồi, đang chuẩn bị đi tắm.
Lục Tam Phong cũng không khách sáo, anh ngồi trên ghế sa lon hút một điều thuốc rồi hỏi: “Cô là ở tạm? Hay là chuyển sang bên này luôn?” “Đến mùa hè thì sẽ chuyển lại.” Kim Ngọc Anh rót một chén nước, đặt lên bàn rồi nói: “Hình như lâu lắm rồi không có ai sống trong ngôi nhà kia của anh?” “Hơn nửa năm rồi tôi không về” Lục Tam Phong vừa hút thuốc vừa nói. “Vậy hiện tại anh ở chỗ nào, anh á chắc là giàu ú ụ rồi, nên ở một căn to hơn đúng không” Kim Ngọc Anh cười nói. “Tôi ly hôn rồi.” “Hả?” Kim Ngọc Anh hơi giật mình, nhưng vừa nghĩ một lát thì lại nói: “Đàn ông có tiền đều như vậy hả, khi nào thì anh lại lấy vợ nữa?” “Không phải nguyên nhân do tôi, cũng không phải nguyên nhân ở bên ngoài, chính là... haizz." Lục Tam Phong xua xua tay, cả khuôn mặt là vẻ buồn phiền: “Cô nói có tiền có thật sự tốt không? Có thật sự hạnh phúc không?” “Cũng không hẳn, có tiền muốn ăn cái gì thì ăn, muốn cái gì thì mua, như vậy có tiền chả tốt à?” Kim Ngọc Anh nhìn về phía Lục Tam Phong rồi nói: “Anh không cần khoe khoang như thế với tôi, tôi biết anh có tiền rồi.”
Hơn một năm không gặp, Kim Ngọc Anh đã không còn vẻ non nớt của ngày đó, sự đơn giản khi còn ở trên trường học đã biến mất không thấy tăm hơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684470/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.