Tô Ái Linh thấy anh ta do dự, cô ta hít một hơi dài, lấy trong túi ra một điều thuốc, châm một điều thuốc, nói: "Sợ cái gì? Anh thấy chúng ta đang ở nước nào? đất này nằm dưới chân anh?”
Phó Nhân Cường đột nhiên nhận ra rằng đây là châu Phi, như thể anh ta bị vùi dập.
“Anh muốn trở về đất nước của mình và mang theo tiền để tận hưởng những gì anh xứng đáng, phải không?” Tô Ái Linh hỏi lại.
Phó Nhân Cường nặng nề gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ gọi tài xế qua.”
Phó Nhân Cường gọi một người đàn ông gầy gò, trong khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng đã giặt sạch, ảnh mắt nhìn về phía Tô Ái Linh, sau đó ông ta nhìn xung quanh.
"Cô chủ này rất giàu, muốn ông làm một số chuyện gì đó có được không?", Phó Nhân Cường hỏi bằng tiếng địa phương.
Bên kia cũng đã từng nhìn thấy, đương nhiên hiểu được ông ta đến làm việc, liền hỏi: "Bao nhiêu tiền? Tôi chỉ cần đô la Mỹ!"
"Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ trả tiền ngay tại chỗ. Đổi cái phanh và dây an toàn của chiếc xe tham quan sau đó sẽ đưa cho ông năm trăm đô la Mỹ.” Phó
Nhân Cường giơ năm ngón tay. “Chúng ta hãy nói về việc phải làm trước?”
“Ông ta hỏi làm thế nào và nhận lương ra sao. Tôi đã nói với ông ta và ông ta muốn năm trăm đô la. Cô sẽ đồng ý hay từ chối.” Phó Nhân Cường nói về phía Tô Ái Linh.
“Năm trăm đô la?” Tô Ái Linh không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684361/chuong-597.html