Khu biệt thự ven biển thuộc khu vực giàu có cao cấp, khu vực như vậy là nơi mọi người thương ít giao tiếp với nhau, tất cả mọi người đều dành thời gian đi tham dự bữa tiệc của mình, ngoại trừ lĩnh vực kinh doanh ra, sự giao tiếp của con người nơi đây tương đối ít.
Mà kiểu hàng ở xóm khu phố này, tuy rằng hàng ngày nói chuyện thân thuộc với nhau, nhưng sau khi đóng cửa lại, không biết bọn họ sẽ nói như thế nào, đây hoàn toàn là hai loại trạng thái sinh hoạt khác hẳn nhau.
Tất nhiên Giang Hiểu Nghi thích loại thứ hai. Cô lớn lên trong môi trường hàng xóm kiểu này.
Cửa phòng khách mở toang, những đợt nắng nóng bên ngoài xộc vào nhà, quạt điện thổi vù vù, thỉnh thoảng lại có tiếng ruồi vo ve bên tai, chó ăn no nằm lăn quay mặt đất lè lưỡi, cây to ngoài cửa có bầy chim hót líu lo trên đó.
Sau bữa ăn bánh bao mồ hôi nhễ nhại, dì Lưu cắt dưa hấu mang lên, Giang Hiểu Nghi đang mặc quần áo rộng, chân đi dép lê, một nhóm người đang nói chuyện rôm rả. Lục Tam Phong cũng rất vui vẻ, còn cô thì thầm sau đó chạy ra khỏi nhà hết lần này đến lần khác, kể chuyện lọt vào tai hàng xóm và vô tình chia sẻ hạnh phúc của mình cho người khác.
Mọi thứ thật bình yên, hệt như một ngày hè nào đó trong ký ức của cô.
Trên bàn là một quả dưa chuột hái trong vườn, Lục Tam Phong cầm lấy một quả bỏ vào miệng, giòn giòn, vừa nhai vừa nói: “Anh đang nghĩ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684360/chuong-596.html