**********
Vẻ mặt của dì Lưu tràn đầy sợ hãi, đứng đó như một con thỏ sợ hãi, không nói lời nào. Ông Chu nhìn thấy bà ta như vậy thì càng quát mắng dữ dội hơn: "Nói chuyện với bà mà bà cứ đứng đực ra đấy không nói tiếng nào là sao?"
“Có chuyện gì từ từ nói. Đều là người một nhà, không có gì là không giải quyết được." Lục Tam Phong lên tiếng nói.
“Tổng giám đốc Lục, không liên quan gì đến anh, đây là chuyện của gia đình tôi.” Ánh mắt ông Chu nhìn dì Lưu không mấy thiện cảm, thấy bà ta vẫn im lặng, ông ta lập tức khó chịu vươn tay nắm lấy cánh tay bà ta kéo ra.
Dì Lưu sợ hãi, liên tục lùi về phía sau, rụt cổ lại. Chu Nhan hét lên, lao tới kéo mẹ mình, chắn trước người gào khóc nói: "Ngoài đánh bà ấy ra thì ông còn làm được gì nữa?" "
"Mày cút sang một bên cho tạo” Ông Chu trừng lớn mắt chỉ vào Chu Nhan quát: “Tránh ra ngay cho ông đây”
“Ông không được đánh bà ấy!” Nước mắt Chu Nhan đã rơi đầy mặt, tay run rẩy, cô ta lấy hết dũng khí trong cuộc đời chắn ở phía trước.
“Ông đây đánh bà ta mà mẹ của mày còn không nghe lời, không phạt làm gương thì còn gì là phép nhà nữa.” Ông Chu kéo Chu Nhan đẩy sang một bên.
Giang Hiểu Nghi nghe thấy tiếng la hét thất thanh liền chạy ra, nhìn thấy ba người đang lằng nhà lằng nhằng, vội vã tiến đến hỏi: "Làm gì vậy? Làm sao mà thành ra thế này? Ai đây?"
“Không liên quan gì đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-an-choi-bien-tong-tai/1684316/chuong-552.html