- Cô muốn làm gì?
Thuỷ Linh dùng một bên tay không bị giữ lấyvuốt ngược mái tóc xoã tung của mình ra phía sau, lạnh nhạt nhìn ngườicon gái một thân chật vật đang trừng mắt với mình giống như nhìn một con rắn độc.
- Làm gì? Mày là nguòi thông minh lắm mà, chẳng nhẽ lại không biết?
Anna Phùng mắt vằn đỏ nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, bàn tay nắm lấy cổtay gầy bóp mạnh giống như hận không thể nghiền nát cô ngay lập tức. Chỉ có điều cô ta nhận lại không phải sự sợ hai hay hoảng loạn mà chỉ có sự lạnh nhạt cùng lãnh đạm, thậm trí Thuỷ Linh hừ cũng không hừ lấy mộttiếng cứ vậy nhìn xoáy vào cô ta khiến cho nụ cười gầm ghè cứng đờ lại.
- Người cố tình đẩy chuyện đi xa đến mức này rõ ràng là cô, có đáng không?
Cô vẫn ngồi trên cáng cứu thương, gương mặt có chút tái do lạnh nhưng lạivô cùng bình tĩnh hỏi lại cô ta, một chút nao núng cũng không có như thể cô đã chờ cô ta từ trước.
- Nói nhiều vô ích, tao không mắc lừa lần nữa đâu. Đi!
Giật mạnh tay lôi tuột cô ra khỏi chiếc cáng, khiến thân hình nhỏ nhắn lunglay lảo đảo ngã xuống đất. Cô ta cười lạnh có chút thoả mãn kéo lê ThuỷLinh đứng dậy khiến đôi chân trần cọ xát với nền sỏi đá tứa máu, chânváy ngủ mỏng manh cũng bị cào rách một đường dài. Đôi mày thanh tú gọngàng nhíu lại một chút, đôi mắt đẹp lay động toát ra tia lửa giận xoaycổ tay lật ngược lại thoát ra khỏi bàn tay đang kìm giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539687/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.