- Tôi chỉ đùa chút thôi, anh cũng biết đấy, nằm lâu một chỗ rất là nhàm chán a….
Thuỷ Linh quay trở lại với vẻ nhàm chán uể oải của mọi khi, cười đến loanthần khiến cho Trần Lâm dù biết rằng mình đang bị đùa cợt cũng không thể nói được điều gì, đành phải hùa theo cười vặn vẹo.
-…chúng tanói đến đâu rồi nhỉ? À, tập đoàn của các anh là tập đoàn lấy nhân đạolàm đầu nhỉ. Vậy sao không nhân đạo với đối tượng là tôi đây trước đi?3% nói thật cũng là một con số khá lớn nhưng….cái giá để có được sựthành công nó còn lớn hơn nhiều, vậy nên 7% nghe thì có vẻ thích hợphơn. Và hãy nhớ, là 7% trên tổng doanh thu, ko phải là tính riêng lợinhuận.
Cô vẫn giữ thái độ cùng lời nói không nhanh không chậmcủa mình mang theo một vẻ trào phúng, lại có cả sự lạnh lùng. Đối vớinhững kẻ giả nhân giả nghĩa thế này, cô tuyệt đối sẽ không lưu tình.
- Bẩy phần trăm trên tổng doanh thu? Như vậy có phải là hơi quá rồi không?
Trần Lâm nhíu mày, trở về với sự nghiêm túc nhìn cô.
- Quá sao? Nếu quá thi tôi nên đòi 10% kìa, dù sao không có tôi thì cũng sẽ không có cái dự án hay nghiên cứu nào hết mà.
Cô mỉm cười híp mắt lại vô cùng vui vẻ khiến cho ai đó cảm thấy vô vùngchướng mắt hừ lạnh một tiếng, Thuỷ Linh lại càng giống như không quantâm đến cô ta hơn.
- Tại sao ta không xem xét lại ở mức 5 nhỉ,cô còn có thêm ưu đãi khi trở thành cổ đông của tập đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539685/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.