Chương trước
Chương sau
- Khụ, hai người có thể….ờ…tự kìm chế một chút có được không? Ở đây có người già và trẻ nhỏ…
Yên Chi gương mặt đỏ bừng, không nhìn về phía giường bệnh, túm lấy cậu nhóc đang vùng vẫy do bị bịt mắt lại ho khan ngắt lời Thuỷ Linh.
- Cha mẹ, Yên Chi…sao….sao mọi người lại ở đây được?
Thuỷ Linh ngơ ngác nhìn cha mẹ cùng hai đứa em của mình, người thì xanh mặtđứa thì đỏ tai. Lúc này mới ý thức được đến tư thế cùng hành động củamình có phần….không, là mười phần ái muội vẫn đang được giữ nguyên. Thậm trí ai đó vẫn còn đang không chịu rời ra mà ôm cô cứng nhắc trong lòng, nhất quyết không buông, còn ngoảnh mặt ngó lơ ánh mắt như muốn giếtngười của ông Tiêu.
- Tiến sỹ Quân Thành, tôi biết quan hệ củaanh và con gái tôi không tầm thường nhưng…đây không phải ở Pháp, xin anh tự trọng một chút.
Ông Tiêu hừ lạnh chắp tay sau lưng nhìnthẳng vào Quân Thành, Thuỷ Linh nghe cha mình nói vậy lại càng mờ mịthơn, ánh mắt chạy qua chạy lại giữa hai nhười đàn ông quan trọng nhấtcủa cuộc đời mình. Cô lúc này đã xác định được đây chắc chắn không phảimơ cũng chả phải mộng, lại càng không phải do mình tự tưởng tượng ra,vậy….
- Diệp, chuyện này….là thế nào?
- Chuyện này nói ra thì rất dài nên ta…anh sẽ nói với em sau, còn bây giờ em cũng nên giới thiệu anh với cha mẹ của mình chứ?
Quân Thành nhẹ nhàng giúp đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa vào ngực mình, bàn taycũng không nhàn rỗi nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn chỉnh lại kim luồn để máutrào ngược vào trong ống dây không bị đông lại làm tắc đường truyềnnước.
- A…giới….giới…giới thiệu với cha…cha mẹ em về anh?
Thuỷ Linh cái hiểu cái không lắp bắp, cô nên nói với cha mẹ mình thế nào?Chẳng nhẽ giới thiệu anh là Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành, nghềnghiệp là làm một cái đại hiệp, nhà là nguyên một toà thành, xe dát vàng thắng sáu ngựa, cha mẹ không còn, người thân còn có một tên cháu trailàm hoàng đế một tên làm thân vương, thuộc hạ dưới một vạn trên nămngàn, sản nghiệp trải dài khắp từ kinh thành Lạc Dương đến Ngọc môn TâyVực…
- Em sợ cái gì? Anh có phải tội phạm đâu mà em không dámgiới thiệu với cha mẹ mình, chuyện anh là người của tổ chức “Bác sỹkhông biên giới” và là một tiến sỹ y khoa họ đã biết nên…em chỉ cần giới thiệu với cha mẹ về việc chúng ta sẽ chính thức kết hôn vào lúc nàothôi, về cá nhân anh thì nghĩ rằng sang tuần là phù hợp nhất.
- Sang tuần?
Bỏ qua màn “giới thiệu” quá sức bá đạo của Quân Thành, mọi người trừ ThuỷLinh lộ vẻ mặt “biết ngay” thì đều đồng thanh kêu lên thảnh thốt.
- Anh là muốn lấy con gái tôi hay là muốn cướp người đây?
Ông Tiêu thật sự không thể giữ nổi sự bình tĩnh nữa, tiến hẳn lên muốn nắmlấy cổ áo Quân Thành lôi ra nhưng sợ làm con gái mình hoảng hốt khôngtốt nên tay vươn ra lại phải hạ xuống chắp ra phía sau lưng như cũ.
- Lần trước ba ngày, lần này một tuần thì đã là có chút nhân nhượng.
Thuỷ Linh uể oải lẩm bẩm nho nhỏ nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy, khoémiệng Quân Thành không tự chủ được khẽ dương lên một chút, ánh mắt nhìncô thoảng qua tia mềm mại cùng hài lòng. Ông bà Tiêu thì cứng họng không biết nói thêm điều gì nữa, chưa kể đến “quả bom sắp nổ” thì nội việchai người gắn bó với nhau đến mức con gái của họ vừa tỉnh lại đã hướngđến người đàn ông kia ngay mà không phải mẹ mình cũng đủ để bọn họ gậtnhưng…
- Thật xin lỗi, chúng tôi sẽ không đồng ý. Chúng tôikhông chấp nhận việc con và cháu mình sẽ phải theo anh di chuyển từ nước này qua nước khác, hay việc con tôi sẽ phải chăm sóc đứa bé một mìnhtrong khi anh đi công tác tại nước ngoài. Không những thế, tôi còn đượcbiết thêm ngoài vụ tai nạn gần một tháng trước cậu còn gặp một số“chuyện ngoài ý muốn” khác khi đang trên đường đi làm nhiệm vụ, vụ tainạn máy bay lần này của cậu đã là lần thứ ba, xe hơi là sáu lần, bị bắnhai lần, chưa kể những lần bị tấn công tại trại tị nạn hay khi vực cứutrợ nữa. Tôi tự hỏi, liệu một bác sỹ phẫu thuật và tiến sỹ y khoa cóđược bao nhiên lần thần may mắn mỉm cười với mình để có thể sống sót sau từng đấy “tai nạn”? Cậu nên nhớ lúc này cậu không chỉ còn một mình,những nguy hiểm ấy sẽ nhằm vào những người bên cạnh cậu. Tôi biết, tấtcả những nguy hiểm cậu gặp phải đều là do cứu người, đều là vì hai chữ“nhân đạo” nhưng…xin lỗi. Chúng tôi chỉ có thể tôn thờ và cúi mình biếtơn trước tượng đài anh hùng nhưng không thể chịu đựng cũng không muốnđối mặt với những mất mát mà mình sẽ phải chấp nhận.
Ông Tiêu vô cùng nghiêm túc nói rõ ràng từng lời, đó không phải cái cớ để ông bà từ chối Quân Thành mà thật sự là lý do để không thể đồng ý cho cuộc hônnhân này. Dù biết làm như vậy cũng chính là làm khó và làm khổ con gáimình, nhưng thà đau một giây đứt một giờ còn hơn là đến một ngày nào đósẽ phải chứng kiến cảnh con khóc cha, vợ khóc chồng hoặc tệ hơn là người tóc bạc đưa kẻ đầu xanh.
Diệp Quân Thành im lặng, lắng nghe hết toàn bộ lời của ông Tiêu. Bàn tay thon dài chốc chốc lại vỗ về trấn ankhi thân hình nhỏ nhắn trong lòng mình run lên nhè nhẹ, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy tĩnh lặng tựa đêm đen vẫn không rời khỏi Thuỷ Linh mộtgiây một khắc thong thả trả lời.
- Về những gì đã qua, thật xinlỗi tôi không thể thay đổi. Nhưng tương lai thì lại là chuyện hoàn toànkhác, thực ra chuyến bay đến Lào vừa qua chính là nhiệm vụ cuối cùng màtôi nhận. Đúng vậy, tôi không chỉ là bác sỹ phẫu thuật mà còn là ngườibảo vệ cho đội cứu trợ. Một người lính thì cần phải bình ổn, lạnh lẽo và tĩnh lặng như mặt nước mùa đông, tôi đã chọn công việc này bởi tôi làkẻ đơn độc. Gia đình tôi toàn bộ đã mất trong một vụ khủng bố nhằm vàođại sứ quán Pháp cách đây hơn hai mươi năm, tôi khi đó đang theo học tại Anh quốc nên không biết là may mắn hay bất hạnh mà trở thành kẻ sốngsót duy nhất…
Giọng nói trầm lắng đều đều, đôi mắt đen cũng bằng phẳng không một tia gợn sóng nhưng…chính như vậy mới làm cho người tasâu sắc cảm nhận đươc nỗi đau cùng sự cô đơn của anh. Bà Bích Thuỷ vớithiên tính của một người mẹ, là người đầu tiên mềm lòng. Ánh mắt bà nhìn anh không còn sự bất đắc dĩ cùng đề phòng nữa, thay vào đó là sót xa và thông cảm.
-….cuộc sống của tôi có lẽ sẽ vẫn mãi như vậy, hoặcsẽ kết thúc tại một chiến trường hay trong một vụ tai nạn nào đó nếunhư…nếu như cô gái kỳ lạ này không xuất hiện…
Khoé môi mím chặtthoáng chốc buông lỏng, nhẹ nhành dương lên một độ cong hoàn hảo khinhững ngón tay tinh tế đưa lên lấy đi tầng hơi nướng mỏng manh đọng trên làn mi của người con gái nhỏ nhắn trong lòng mình.
-…cô ấy ngay từ lần đầu tiên xuất hiện đã biến cuộc sống của tôi trở thành một đốnghỗn độn lớn, tôi không thể tập trung vào nhiệm vụ, cũng không thể khốngchế nổi cảm xúc của mình việc tôi đã làm hoàn hảo suốt bao năm qua. Côấy khiến cho tôi có cảm giác…mình đang sống, sống một cách đúng nghĩavới những những tình cảm của người bình thường. Vì vậy tôi đã xin rútlui khỏi tổ chức, cũng sẽ không trở lại Pháp nữa….dĩ nhiên nếu như tuầntrăng mật hay vào những kỳ nghỉ cô ấy muốn đến uống một tách trà tạiParis thì điều này sẽ phải suy nghĩ lại.
Diệp Quân Thành vô cùng đương nhiên nói giống như là “tất, lẽ, dĩ, ngẫu” mọi chuyện sẽ phảiđúng như vậy khiên cho ông bà Tiêu dở khóc dở cười, từ trước đếnnay…không, phải là cả đời bọn họ chưa từng gặp người đàn ông nào tự tinnhư thế này. Cũng không thể phủ nhận bọn họ thật sự cũng đã có độnglòng, tuy những lời của anh nói vẫn khiến cho họ có cảm giác vô cùng mơhồ nhưng bằng trực giác bọn họ biết anh nói là thật.
- Anh cóbiết Việt Nam thuộc nước mà pháp luật qui định chỉ một quốc tịch, trừtrường hợp đặc biệt. Điều này có nghĩa là người nước ngoài là anh muốnxin nhập quốc tịch Việt Nam đồng nghĩa với việc sẽ phải từ bỏ quốc tịchmà mình đang có, anh chấp nhận được điều này chứ?
Ông Tiêu vẫn không chịu từ bỏ mà hỏi lại.
- Chuyện này cũng đã giải quyết song rồi, có lẽ sáng mai quốc tịch mới sẽ có tại trên bàn để tôi có thể ngay lập tức đăng ký kết hôn.
Mọi người còn chưa kịp khép miệng trước hiệu xuất làm việc quá kinh khủng của Quân Thành thì đã bị trực tiếp hạ gục bởi câu kết.
- Lập tức đăng ký kết hôn? Không phải tuần sau mới cưới sao?
Bà Bích Thuỷ cảm thấy đầu óc mình thật là choáng váng mụ mẫm mà buột miệng hỏi lại, vô tình đã trở thành sự đồng thuận trong việc kết hôn của bọnhọ.
- Thủ tục pháp lý nên hoàn tất càng nhanh thì càng tốt.
Đã đạt được mục đích, Quân Thành lập tức trở lại với vẻ lạnh nhạt muônthủa của mình. Ông Tiêu đen mặt, còn định nói gì đó nữa thì bộ đàm liênlạc nội bộ cái nơi thắt lưng dưới áo blue của Quân Thành bỗng vang lêntiếng kêu gọi của đồng ngiệp.
- Tiến sỹ Quân Thành, mời lập tức đến phòng mổ cấp cứu số 3…..nhắc lại, tiến sỹ….
- Được.
Chỉ một câu nhanh gọn, sau khi cầm lên trả lời anh cài chiếc bộ đàm vào vị trí cũ rồi quay lại nhìn Thuỷ Linh nghiêm nét mặt.
- Thành thành thật thật nghỉ ngơi ở đây, không được xuống giường đi lungtung, không được suy nghĩ gì hết….song việc anh sẽ trở về.
ThuỷLinh vẫn chưa hết ngơ ngác vì mọi chuyện giống như là một cuốn phim được tua nhanh hết cỡ, từ bao giờ Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành, thànhchủ Bạch Vân thành lại trở thành tiến sỹ y khoa Diệp Quân Thành rồi?Không những vậy lại còn liên quan đến tổ chức gì đó, đội quân gìn giữhoà bình gì đó, còn có tai nạn nữa là sao? Cô biết bởi vì có cha mẹ mình ở đây nên anh không tiện giải thích, những điều anh nói với cha mẹ côchủ yếu cũng chính là để cô nắm bắt sơ qua tình hình hiện tại của bọnhọ.
Nhẹ nhàng.
Khoé môi cô một lần nữa lại cảm nhận được hơi thở, nhiệt độ hơi lành lạnh của riêng anh. Ngya khi môi mỏng rờiđi, một lần nữa tà áo trắng lại phất lên, bàn tay nhỏ theo bản năng vộivã vươn ra giữ chặt lấy sợ hãi.
- Diệp…đừng, đừng đi nữa có được không?
Đôi mắt tối đen băng giá xẹt qua một tia yêu thương, xoay người trở lại ôm lấy thân hình yêu kiều vào trong lòng.
- Được…
- Không được!
Bà Bích Thuỷ cùng ông Tiêu không hài lòng nhìn con gái mình khiến ThuỷLinh chột dạ chúi sâu vào trong lòng anh hơn, Yên Chi thì lại cảm thấyvô cùng thú vị, lầm đầu tiên cảm thấy có chút thiện cảm với người đànông kỳ lạ sẽ trở thành anh rể của mình.
- Thuỷ Linh, nếu thaythế bác sỹ phẫu thuật chính thì bệnh nhân sẽ phải chờ đợi thêm, rất cóthể đây là một ca nguy hiểm và thời gian chính là điều bệnh nhân đóthiếu. Có hiểu không?
Ông Tiêu nghiêm khắc với con gái mìnhnhưng ánh mắt rõ ràng lại nhằm vào Quân Thành, ông có thể cảm nhận đượctình yêu của anh ta dành cho con gái mình. Nó mạnh đến nỗi khiến ông cảm thấy ngay cả chính mình cũng bị áp đảo, nếu như…sẽ chỉ là nếu như thôi. Nếu như Thuỷ Linh không may con gái ông gặp chuyện gì đó sơ sảy thìngười đàn ông này sẽ dám làm đảo lộn cả trời đất, anh ta cũng sẽ làngười đầu tiên lao đến mà che chở cho con gái ông. Điều đó là hoàn toànchắc chắn nhưng….
- Quân Thành, bởi vì cậu sẽ trở thành mộtthành viên trong gia đình nên tôi sẽ không khách sáo nữa. Quá chiềuchuộng chưa chắc đã là cách yêu tốt nhất, cậu sẽ chỉ làm con bé thêm yếu đuối và chỉ biết dựa dẫm vào cậu mà thôi. Hai đứa tương lai còn cónhững đứa con của riêng mình nữa, hãy làm gương cho bọn chúng, chắc chắn cậu sẽ không hi vọng rồi đây con của mình là kẻ yếu đuối luôn dựa dẫmvào cha mẹ chứ?
Ông Tiêu không chút nương “lời” với cậu con rểtương lại của mình, đừng quên ông là một nhà sư phạm và giáo viên thìgiỏi nhất là gì? Vâng, chính là thuyết giảng. Đừng nói là chỉ có ánh mắt lạnh đến muốn giết người này, ông đã từng thản nhiên mà…giảng trước cảtrăm cả ngàn ánh mắt còn muốn bốc lửa hơn nữa khi chuông tan giờ đã vang lên mà không được ra về của sinh viên cơ. Nên có thể nói, với ông đâylà chuyện…thường ngày.
Quân Thành kinh ngạc nhướn mày nhìn ông,tưởng rằng trên đời này sẽ không có ai đủ bản lĩnh đối diện với ánh mắtcủa mình trừ cô, ai ngờ….hoá ra sự bướng bỉnh và không phân biệt đượcnguy hiểm cũng có thể di chuyền. Anh cũng không biết, tính cả kiếp trước lẫn kiếp này anh đã có bao nhiêu lần “được” chỉnh lưng như vậy. Kiếptrước, ngay từ khi sinh ra đã mang thân phận cao quý của một vị hoàngtử, phụ hoàng khi đó cũng có tuổi nên trách nhiệm dậy dỗ anh đều donhững lão sư trong cung đảm trách, đương nhiên bọn họ không bao giờ dámnói lớn tiếng chứ đừng nói là sẽ không hài lòng mà trừng mắt với anh.Lớn lên một chút thì anh đi theo sư phụ của mình, đương nhiên với tưchất của mình sư phụ chưa từng phải phàn nàn một câu. Rồi thời gian trôi qua giống như dòng nước, anh lại trở thành một người mà đến ngay hoàngđế cũng chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào. Còn kiếp này, theo như trong ký ức mờ nhạt anh có được thì cuộc sống của anh cũng không khác trước làbao nhiêu. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình chính khách với quyềnlực rất lớn, cha mẹ và anh trai luôn công du từ nước này qua nước kháccòn mình thì học tập và sinh hoạt tại một ngôi trường tư có tiếng tạiAnh quốc, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nhìn nét mắt của anh một chút do những khoản đóng góp quá lớn của người cha đại sứ của anh. Cũng đã córất nhiều chuyện đã xảy ra, với cá tính đặc biệt lạnh lùng của mình anhdần trở thành một kẻ đáng sợ đến nỗi đồng đội của mình cũng hạn chế giao tiếp trừ khi thật sự cần. Từ anh luôn phát ra một loại khí tức giốngnhư của loài động vật săn mồi tối thượng, người bình thường cũng giốngnhư những động vật nhỏ khác, luôn có bản năng chạy trốn khỏi kẻ như anhvậy mà….có lẽ ông Tiêu cũng giống như con gái của mình, đã mất đi bảnnăng chạy trốn khỏi nguy hiểm hoặc miễn nhiễm rồi cũng nên. Có thể nói,ông chính là người đầu tiên dùng tư cách bề trên để “dậy dỗ” anh, cũnglà người đầu tiên khiến anh có cảm giác mình cần phải cúi đầu. Môi mỏngnhẹ nhàng nhếch lên một chút, làm mi dài hạ xuống, đầu khẽ cúi trước sựkinh ngạc của tất cả mọi người.
- Vâng.
- Này….này….vâng là sao?
Thuỷ Linh mở lớn đôi mắt lắp bắp.
- Em không nghe…ba nói gì sao? Ngoan, ngủ thêm một lát, anh song việc sẽ trở về.
Quân Thành dùng ngón tay trỏ nâng khuôn mặt nhỏ lên, nhẹ nhàng gạt đi vẻhoảng hốt còn sót lại trên gương mặt cô sau đó quay sang gật đầu một cái với ông Tiêu rồi mới xoay người bước ra ngoài. Ra đến cửa bóng lưngrộng chần chừ, giống như cảm nhận được suy nghĩ bất an của cô mà quaylại cười bất đắc dĩ.
- Đừng sợ, đợi anh về là được.
Thuỷ Linh cố kìm bản thân, gian nan ngọ nguậy cái đầu nhỏ coi như là đồng ý. Nghĩ lại, lúc này cô cũng cần có thời gian để sắp xếp lại mọi chuyệnđang diễn ra nhanh đến chóng mặt này, chỉ là ký ức về lần chia tay cuốicùng của bọn họ….quá ám ảnh.
- Tiến sỹ, em có thể phụ mổ cho thầy lần nữa chứ?
Một giọng nói mềm mại vọng vào từ phía ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ củacô, Thuỷ Linh nhìn ra phía cửa. Người nói là một cô gái trẻ khoác áothực tập sinh phía bên ngoài chiếc váy Burberry dạ với những đường cắtvô cùng khéo léo, đường nét khuôn mặt cũng giống như giọng nói, luôntoát ra một vẻ dịu dành nữ tính đầy mê hoặc. Mái tóc dài đến thắt lưngđen bóng thướt tha, đôi mắt….đôi mắt hạnh sáng bừng nhìn Quân Thành đầychờ mong, làm cho người ta cảm thấy ngoại trừ người đàn ông này đôi mắttrong sáng kia không thể dung chứa thêm ai. Cô cúi đầu tầm mắt vô tìnhlướt qua bàn tay gầy, trắng đến xanh xao của mình rồi lại nhìn đến côgái trẻ hồng hào tràn đầy sức sống kia. Không phải cô tự ti nhưng khônghiểu sao một nỗi buồn nhẹ nhẹ lại phất qua trong lòng, cô không biếtrằng mình đang trở nên khẩn trương hơn.
- Lần này tôi không thể hướng dẫn cô.
Quân Thành không chút để ý mà thẳng thừng từ chối.
- Thưa….kết quả nhận xét của các bác sỹ khác về lần thực hành trước của em….
- Rất tốt, tôi không có thời gian.
- Tiến sỹ, em….
Mẩu đối thoại nhỏ dần theo bước chân gấp gáp rời đi, Thuỷ Linh thở dài mộthơi không hiểu vì sao mình bỗng nín thở làm cái gì. Diệp của cô….khôngphải vẫn lạnh lùng và vẫn duets khoát như vậy sao? Hai người mới chỉ gặp lại sau khi tưởng như vĩnh viễn phải chia cách, chính tai cô đã nghethấy nhịp đập cuối cùng của trái tim mạnh mẽ ấy rời bỏ mình, chính taycô đã khâm niệm cho tình yêu duy nhất của cuộc đời mình, vậy mà bây giờkhi phép mầu cô không bao giờ dám hi vọng đã xảy ra thì cô lại đangnghĩ, đang lo sợ chuyện gì đây? Tự cười mình một chút, cô chợt thấy mình thật là ngu ngốc….
- Con ổn chứ?
Bà Bích Thuỷ chú ý từng chút biến hoá nhỏ trên gương mặt con gái mình, nhẹ nhành dò hỏi.
- Con không sao, chỉ…chỉ có chút không quen thôi.
Cô xấu hổ cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn cha mẹ của mình, dù sao mới vừa nãy bọn họ…
- Ba mẹ có chỉ trích nhưng cũng là do lo lắng cho con mà thôi, đừng nghĩngợi gì hết. Cậu ta dù là một người khép kín và lạnh nhạt nhưng có thểthấy cậu ta rất lo lắng cho con, đó mới là điều quan trọng nhất.
Ông Tiêu mỉm cười nhìn cô, đôi mắt sau cặp kính dầy ánh lên tia sáng ấm áp.
- Ba không phản đối nữa thật sao? Anh ấy….sẽ không thể là một viên chứcvới cuộc sống ổn định và bình thản giống như ba mong muốn được.
Thuỷ Linh thật sự không nghĩ ông Tiêu sẽ đồng ý cho bọn họ tiến tới nhanhnhư vậy, ông là một người bảo thủ và nghiêm khắc. Việc cô có thai chắcchắn ông rất để tâm nhưng không có ra lời bởi cô vẫn chưa thật sự ổnđịnh, nhưng bây giờ thì khác. Cô cứ tưởng rằng ít nhất ông cũng sẽ phảigay gắt đối với bọn họ, ai ngờ….
- Điều đó không quan trọng, aisống cũng sẽ có những con đường và lựa chọn khác nhau, khi con đã tinvào điều mình lựa chọn thì…ba mẹ cũng không thể ép buộc con theo conđường mà chúng ta muốn. Chỉ cần con hạnh phúc, thì dù là điều không theo ý của mình thì ba và mẹ cũng đều không phản đối, đó là quyền được lựachọn của con. Chúng ta chỉ có thể uốn nắn cho con, chuẩn bị cho con bước vào đường đời, còn sau đó ra sao chúng ta không thể can thiệp.
***
Thuỷ Linh nhìn theo bóng dáng vững vàng của ba, nhanh nhẹn của mẹ ở dướivườn hoa của bệnh viện đang mỗi người một bên nắm lấy tay cậu bé tinhnghịch, để nó đánh đu lên mà bật cười.
- Chị nên trở về giường thì tốt hơn, em không muốn bị trừng đến chết đâu.
Yên Chi ngồi vắt chân trên chiếc ghế salon sáng mầu trong phòng bệnh, gọn vỏ quả táo thứ ba nháy mắt với cô cười cười.
- Hôm nay em không phải đến công ty sao?
Thuỷ Linh cẩn thận ngồi xuống bên cạnh em gái mình, dùng dĩa xiên lấy mộtmiếng táo bắt đầu nhấm nháp, cơ thể theo thói quen ngả dần tựa vào thành ghế trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, bộ dạng thực sự là lười biếng.
- Em đã xin nghỉ phép vài ngày, có tiền nhiều cũng tốt thật nhưng tư tưởng thoải mái chính là tốt hơn mà.
Cô cố tình trừng mắt thật lớn làm như không thể tin nổi sau đó thốt lên đầy…kịch tính.
- Ôi trời, ôi trời…liệu có phải tôi uống lộn thuốc hay bị đứt dây thầnkinh…thính giác rồi? Quỷ tham tiền cũng biết nói những câu giật gân vàđầy tính triết học như vậy hay sao?
- Xem chị kìa, đúng thậtlà…xuân về hoa nở. Không biết ai mới tối hôm qua thôi còn một bộ thầnsầu, khiến cho cả nhà cứ như có u linh oán khí ẩn nấp, thiếu chút em đãđi gọi người về trừ tà rồi….
Yên Chi nguýt dài với chị mìnhnhưng sự nhẹ nhõm trong ánh mắt lại khó có thể giấu cô, Thuỷ Linh đếnlúc này mới nhận ra, em gái mình đã không còn là cô thiếu nữ vô tâm vôphế của thủa nào rồi. Thời gian quả là có thể thay đổi được rất nhiềuđiều, ngay cả nhân tâm cũng không ngoại lệ.
-….à mà kể cho em nghe, vì sao chị lại gặp được…..chàng tiến sỹ mặt lạnh ấy đi.
Cười hì hì giống như con mèo vớ được miếng cá, Yên Chi bộ dạng cực kỳ bát quái xáp lại gần cô tiến hành “điều tra”.
- Thì…cũng chỉ có thể nói là một chữ “duyên” thôi, chị và anh ấy có duyên với nhau nên…đã biến điều không thể thành có thể.
Thuỷ Linh mơ màng cười nhẹ, trên gương mặt yếu ớt hiện ra một tia ngọt ngàohạnh phúc. Bàn tay đặt trên bụng lơ đãng vỗ về khiến Yên Chi cũng phảicảm thấy ngẩn ngơ, không biết đã có ai từng nói một câu thế này. “Phụ nữ giống như một hạt giống vô cùng nhạy cảm, và tình yêu là ánh nắng mặttrời với những giọt nước mưa. Khi có được tình yêu và sự quan tâm chămsóc từ người có tâm thì hạt giống ấy sẽ đâm chồi nảy lộc rồi nở ra mộtđoá hoa đặc biệt, đoá hoa độc nhất vô nhị trên thế gian.” Lúc này chịgái cô có lẽ cũng chính là như vậy, một hạt giống được nâng niu và baobọc đã nở ra một đoá hoa ngọt ngào kiều diễm.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên khiến hai người ngạc nhiên nhìn nhau, cha mẹ đã đưa em trai trở về và họ hàng cũng chưa ai được biết Thuỷ Linh ở trogviện thì ai sẽ đến vào chiều muộn như thế này?
- Mời vào, xin lỗi mấy người là…
Yên Chi đứng dậy tiến ra mở cửa, cũng không quên một nụ cười lịch sự dùnhìn nữ thực tập sinh và mấy người đàn ông đang đứng trước cửa phòngbệnh này không một chút quen thuộc.
- Chúng tôi là người của tập đoàn Khai Sáng, sẽ chỉ mất một vài phút của cô Tiêu thôi, không phiền chứ?
Người đàn ông trẻ tuổi trong bộ đồ tây trang thẳng thướm và mái tóc bóng mượt gịn gàng trả lời Yên Chi, cô nhíu mày quay lại nhìn chị gái của mình,thấy Thuỷ Linh gật nhẹ cô mới buông tay nắm cửa ra đi vào bên trong ngồi xuống cạnh chị gái mình như cũ, ánh mắt dò xét cẩn thận nhìn nhữngngười này bước vào. Người đàn ông trong bộ tây trang lịch sự kéo ghế mời cô gái đi cùng mình ngồi xuống trước rồi mới ngồi xuống chiếc ghế khácbên cạnh cô ta, hai người đàn ông còn lại thì đứng ở phía sau cô ta cóvẻ như là…vệ sỹ.
- Cô Tiêu, tôi là luật sư Trần Lâm của tập đoàn dược phẩm Khai Sáng. Để không tốn thời gian của cả hai tôi có thể lậptức vào đề chứ?
Cô gái vẫn im lặng, trên môi nở nụ cười nhưngánh mắt lại lạnh lẽo quan sát Thuỷ Linh, Yên Chi không thích như vậynhưng do chưa biết mục đích của bọn họ là gì nên cũng im lặng.
- Mời.
Thuỷ Linh vẫn không thay đổi tư thế, uể oải trả lời bọn họ giống như không chút để ý.
- Chúng tôi hiện đang có một dự án nghiên cứu và muốn mời cô tham gia với tư cách là đối tượng chính, dĩ nhiên tôi cũng đã chuẩn bị tài liệu vềvấn đề này để cô có thể tìm hiểu…
Vừa nói, luật sư Trần Lâm nhận lấy từ một trong hai người phía sau tập hồ sơ khá dầy đặt trước mặtThuỷ Linh, cô vươn tay lật trang đầu tiên, nhìn lướt qua tên dự án. Đôimôi mọng khẽ cong lên thành nụ cười nhẹ nhưng không có tiếp tục lậttiếp, liếc mắt nhìn người luật sư không chút chú ý đến cô gái ngồi đốidiện với mình.
- Giá?
- Cô thậm trí không muốn đọc xem nội dung của dự án lẫn vai trò của mình là gì sao?
Luật sư Trần Lâm nghi hoặc nhìn Thuỷ Linh.
- Tôi đã từng được viện nghiên cứu huyết học trung ương mời với một dự án tương tự, theo anh tôi có cần đọc nội dung của nó không?
Như là rất nhàm chán, cô dùng dĩa gẩy gẩy những miếng táo trong đĩa đặt trước mặt mình không thèm nhìn ai mà trả lời.
- Cô đã biết rõ như vậy thì tôi cũng không lan man nữa, đúng vậy. Dự ánnày cũng giống với của viện nghiên cứu huyết học, nhưng xin cô lưu ý làưu đãi của chúng tôi dành cho cô đương nhiên tốt hơn. Không những vậykhi nghiên cứu hoàn thành và được đưa vào sản xuất cô sẽ được hưởng 3%trên tổng doanh thu…
- Có chuyện tốt như vậy sao?
Thuỷ Linh trào phúng đánh gẫy lời chả luật sư Trần Lâm khiến anh ta hơi chững lại song cũng rất nhanh liền tiếp tục.
- Đương nhiên, đương nhiên, chúng tôi tuy là tập đoàn tư nhân nhưng mụcđích luôn là nhân đạo, chúng tôi cũng không phải kẻ tham lam định lợidụng cô. Mục đích của dự án này chính là để mở ra mộ t hướng đi mới chongành dược phẩm và cô chính là một nhân tố chủ chốt trong đó, khi thànhcông sẽ không chỉ là thành công của ngành dược trong nước mà sẽ gâytiếng vang lớn trên toàn thế giới. Không phải tôi nói quá nhưng cô hãynghĩ đến viễn cảnh sẽ cứu giúp được rát nhiều con người….
- Dừng…
Thuỷ Linh đưa tay làm một cái thủ thế dừng lại khiến anh ta chưng hửng rồi mới hỏi.
- Các người thấy tôi giống…thánh nữ chứ?
- Khụ!
Yên Chi đang cắn miếng táo, nghe câu hỏi mang đầy tính “trừu tượng” của chị gái mình thì lập tức bị nghẹn, ho sặc sụa nhìn Thuỷ linh chằm chằmtưởng như mình nghe nhầm. Nụ cười trên môi cô gái trẻ kia cũng bị cươnglại, chỉ có luật sư Trần Lâm là còn chút hình tượng, chỉ đẩy đẩy gọngkính che giấu đi sự lúng túng của mình mà thôi.
- Nếu như cô giúp được nhiều người như vậy, đương nhiên…cũng có thể coi như một thánh nữa giữa đời…
- Luật sư, tôi có thể hỏi anh một câu mang tính riêng tư có được hay không?
Lần thứ hai bị ngắt lời, luật sư Trần Lâm vẫn rất có phong độ gật đầu cười vô cùng thân thiện.
- Vâng, đương nhiên.
- Tiền nhân nhà anh, tức là tổ tiên củ nhà anh ấy, có ai từng làm thái giám sao?
Phụt!
Lần này thì ngay đến luật sư Trần cũng không còn giữ được chút hình tượngnào nữa mà lảo đảo, Yên Chi cực vô duyên cười phá lên, những người cònlại thì sau giây phút ngỡ ngàng cũng phải cúi gằm mặt xuống vặn vẹo nhịn cười muốn chết.
- Làm ơn đừng hiểu lầm, chỉ là tôi chợt hiểu vì sao anh có thể trở thành luật sư đại diện cho tập đoàn Khai Sáng thôi,quả thực là tuổi trẻ tài cao.
Cô chống cằm nhìn anh ta theo mộtvẻ rất chi là thú vị, đôi môi khẽ động tạo thành nụ cười tựa tiếu phitiếu giống như đang xem trò vui nhạt nhẽo nào đó. Vẻ kiêu ngạo cùng thần thái cao quý lại một lần nữa xuất hiện, từ từ nhấm nháp những kẻ dạidột dưới mắt mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.