Tít….tít….tít….tít…
Âm thanh nhàm chán đều đặn, không to, khôngnhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng khiến làn midài cong veo khe khẽ lay động, dập dờn như cánh bướm rồi nhẹ nhàng mởra.
Trắng….
Trần nhà trắng mịn không có bất kể dấu vếtgì của sà gỗ trạm khắc tinh sảo hay ngói lưu ly xếp lớp với những trangtrí bằng vàng hoa mỹ, ánh sáng rõ ràng và mạnh chứ không dìu dịu giốngnhư ánh sáng của dạ minh châu phát ra. Rèm vải trắng muốt lay động, nệmbông trắng tinh sạch sẽ thoang thoảng mùi ấm áp của nắng và gay gay mũicủa thuốc khử trùng. Ngoài hành lang tiếng người rì rầm nho nhỏ cùngnhững tiếng cồm cộp của giầy đế cứng va chạm với sàn nhà lát đá hoa,ngoài cửa sổ xa xa vọng lại tiếng còi hụ gấp gáp của xe cấp cứu. Tianắng nhạt mầu được lọc qua lớp vải rèm dịu dàng phủ xuống lọ pha lêtrong suốt cắm bó hoa lan tường trắng tinh khôi, xen lẫn vài bông phớthồng nhè nhẹ vẫn còn vương sương sớm.
Cô gái với mái tóc nâu dài hơi xoăn bồng bềnh tản ra trên gối ngơ ngác nhìn cảnh vật vừa lạ lẫmvừa quen thuộc xung quanh, bàn tay khẽ đưa lên, những ngón tay nhỏ nhắnvới móng đã được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, nơi mu bàn tay xanh xao vẫncắm chiếc kim luồn trong mạch máu đang được nối với dây chuyền nước,từng giọt, từng giọt chậm rãi chảy xuống đưa chất điện giải vào trong cơ thể cô. Nhìn xuống, trên người là những điện cực tiếp xúc với da, nốiliền với chiếc máy phát ra âm thanh tẻ nhạt kia, hiển thị những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539675/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.