Răng rắc….
Lãnh khí như lưỡi kiếm sắc bén phát ra tiện đứt mộtnhánh cây cổ thụ bên cạnh Phượng thân vương, hắn vẫn coi như không thấykhoé môi nhếch lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu quen thuộc. Hai nam nhân,một tà mị yêu nghiệt quyến rũ đến nguy hiểm, một cuồng ngạo lãnh khốctựa băng thần giáng thế cứ như vậy thẳng tắp nhìn nhau.
Như phi ở một bên vừa sợ vừa vội không biết phải làm sao, sợ vì phần nào đã hiểuvị bạch y nữ tử trong tay Phượng Vân kia là ai, vội vì đây là ngự hoaviên a~~~ hai người bọn họ là định làm cái gì? Nhìn có vẻ như chỉ hậnkhông thể dương đao tuốt kiếm mà xông vào, không….hình như là đang đấunhãn lực rồi thì phải. Nhưng…..không phải là vị bạch y nữ tử kia, khôngphải. Là hoàng thẩm còn đang bị trúng độc tính mạng thực nguy cấp haysao? Như phi tay run run nắm chặt lấy gấu áo, nuốt nuốt nước miếng. Cứumột mạng người còn hơn xây bẩy tháp phù đồ, dù có bị bọn họ quay quatrừng chết….cũng phải lên tiếng nhắc nhở.
- Hoàng thúc, cứu người mới là quan trọng. Mau để Phượng đệ đưa vị cô nương này đi đến thái y viện…
Dù có lên tiếng nhưng cũng phải làm như cái gì cũng không biết, lại phảinhắc nhở ta là có thân thích họ hàng với các người a~~~ thực đáng sợ,vẫn là Long Vân tốt nhất! Không thể trừng chết được người….[đây là tiếng lòng của Như phi =.=|||]
Quả nhiên sát khí cùng lãnh khí toànbộ tiêu thất, thân ảnh trắng muốt nhoáng lên một cái lướt qua Phượng Vân bạch y nữ tử đã nằm gọn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539665/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.