Ngay lúc nàng còn đang lầm bầm chửi rủa trong lòng, chắc mẩm rằng lầnnày mình sẽ uống no nước hồ thì trước mắt bỗng hoa lên một chút. Dảisáng mầu vàng nhạt như nắng từ phía bên cạnh nàng vung lên quấn lấychiếc nhẫn thu vào, sau đó thắt lưng căng thẳng cả thân người nàng rơivào một vòng tay dịu dàng. Mùi hương ấm nồng nhưng cũng thanh thoát phảlại rồi người hẫng một lần nữa, nàng chưa kịp nghĩ gì thêm thì đã cảmthấy mặt đất bằng phẳng dưới chân. Cảm giác như lúc máy bay cất cánhkhiến nàng choáng váng quay cuồng, hai tai lùng bùng loáng thoáng nghecó người nói gì đó nhưng toàn thân vô lực mềm nhũn ra phải tựa vào người đang ôm mình mới đứng vững.
- Hoàng thẩm?
Nam tuấn mỹtựa hồ yêu nhíu mày nhìn bạch y nữ tử thân hình gầy nhỏ trong lòng mình. Hắn gần đây ưa thích yên tĩnh nên những hôm phải vào hoàng cung cả ngày thì sẽ tìm một góc khuất nào đấy mà nhắm mắt dưỡng thần mỗi khi đượcrảnh rang, hôm nay hắn chính là chọn một nhánh mộc lan nơi góc Tĩnh Tâmhồ của ngự hoa viên làm nơi ngủ trưa của mình. Âm khiến dương sai thếnào nữ nhân này lại cũng chọn bụi đỗ quyên gần đấy làm nơi nghỉ chân,hắn vốn cũng không để ý người phía dưới là ai cho đến khi nàng khe khẽngâm nga một bài hát kỳ lạ. Giọng ca tuy không thể sánh bằng những canương hắn vẫn nghe trước đây nhưng…..cũng vẫn khiến cho hắn cảm nhậnđược một sự day dứt nhẹ nhàng.
“…….Không thể nhìn thấy tâm hồn lạc lõng của chàng
Cũng không thể đoán được sắc màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539664/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.