Chương trước
Chương sau
Loại thời điểm này còn có thể nói chuyện nhẹ nhàng như thế, cả thế giới trừ Tần Lê Ca ra thì chắc chẳng ai làm được.

Kỷ Vũ Hành mặt mày khổ não: "Anh Tần, tuy rằng chúng ta hạng nhất, nhưng vẫn có đội K thứ hai, hơn nữa ai biết được chúng ta hạng nhất trước họ được bao lâu chứ, chúng ta mới đến, có khi nào bị đánh đến đứng dậy không nổi không?"

Thích Linh đứng bên cạnh cậu, thấy cậu không có ý chí như vậy thì mặt không biểu cảm nhéo cậu một cái.

Eo của Kỹ Vũ Hành bị nhéo một cái thật mạnh, lập tức im miệng, cậu cũng không dám nói nữa, chỉ chưng vẻ mặt đáng thương nhìn chằm chằm Tần Lê Ca.

"Sợ cái gì." Tần Lê Ca thần thái nhẹ nhàng: "So với cái này, mọi người không nhận ra có chuyện quan trọng hơn sao?"

Ân Duyệt chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"

Tần Lê Ca không trả lời, hắn quay đầu nhìn Lục Thiệu Vũ, Lục Thiệu Vũ đang im lặng phát ngốc, thấy hắn nhìn qua, thế mà còn có thể lập tức nói tiếp lời hắn: "Điểm số."

Y lời ít ý nhiều, trên mặt những người khác đều một vẻ mê man, cho đến khi Thích Linh ý thức được, sắc mặt vô cùng xấu: "Không có điểm nào được coi là phần thưởng cho nhiệm vụ này."

Không có điểm, nghĩa là không có cách để thăng cấp kỹ năng, không thăng cấp kỹ năng đồng nghĩa với việc không thể tăng thực lực.

"Liệu chuyện này có xảy ra với các nhiệm vụ sau này không?" Thích Linh hỏi.

"Không có gì ngạc nhiên." Tần Lê Ca gật đầu, lại nói: "Suy xét đến tình huống Kỷ Vũ Hành nói khi trước, A Vũ sẽ giúp mọi người đưa ra phương pháp huấn luyện, để mọi người có thể làm quen với một số kỹ năng trong thời gian ngắn, đồng thời phát huy bản thân đến cực hạn."

Vừa nghe những lời này, sắc mặt mọi người lập tức tái nhợt với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được, bọn họ theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lục Thiệu Vũ.

Tần Lê Ca thấy sắc mặt bọn họ đều quá xấu, có ý tốt khuyên bọn họ: "Đừng sợ, trong những thế giới trước các đội đều phải vượt qua thế giới nhiệm vụ như nhau, kỹ năng và cấp bậc cũng không cách nhau quá nhiều cho nên nếu thật sự đánh thua, thì nhất định không phải kỹ năng của mọi người có vấn đề mà là chính bản thân mọi người có vấn đề."

Các đồng đội cũng không có cảm giác gọi là được an ủi: "...."

Cho nên nói sau khi thua sẽ phải trải qua thêm nhiều bước huấn luyện ma quỷ nữa phải không? Cảm giác như sống không còn gì nuối tiếc.

Tần Lê Ca cũng mặc kệ bọn họ suy nghĩ cái gì, tự làm tốt nhiệm vụ bản thân, hắn giữ nguyên nụ cười, nói với mọi người: "Đi thôi, đi huấn luyện."

*

Dù huấn luyện của họ có dầu sôi lửa bỏng đến đâu thì cũng không liên quan một gì đến Tần Lê Ca.

Trong khi các đồng đội khác đang đổ mồ hôi như mưa thì hắn lại đang lười biếng nằm trên sô pha trong sân tập.

Đáng tiếc hắn lười biếng không bao lâu thì trước mặt xuất hiện một cái bóng lớn, Tần Lê Ca ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Thiếu Vũ đứng ở trước mặt, mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Biểu cảm nhìn qua thì rất dọa người, Tần Lê Ca cười với y: "Đội trưởng Lục tới là muốn đưa tôi đi huấn luyện à?"

"Không." Lục Thiệu Vũ lắc đầu: "Có chuyện muốn hỏi em."

Y muốn hỏi điều gì, Tần Lê Ca đều hiểu rõ, hắn nhướng mày, dịch sang 1 bên, để chỗ cho Lục Thiệu Vũ ngồi xuống.

Lục Thiệu Vũ luôn thẳng thắn, vừa ngồi xuống, y đã lập tức vào chủ đề chính: "Lời em nói trước lúc làm nhiệm vụ là có ý gì?"

"Ý anh là câu nào?" Tần Lê Ca cố tình trêu y: "Là câu em nói với anh 'Anh lo lắng cái gì? Lo lắng về lũ biến dị, lo lắng về vụ nổ, hay là... Lo lắng anh sẽ đè em dưới thân?', hay là lúc em nói với Kỷ Vũ Hành 'Đúng vậy, cậu và bọn họ chính là đồng đội, nhưng tôi và anh ấy thì không phải là như vậy' hửm?"

Khi Tần Lê Ca nói những lời này, giọng điệu quá mức tự nhiên, Lục Thiệu Vũ nhìn chằm chằm vào mặt hắn, thoáng chốc có chút hoài nghi về suy đoán của mình, y chần chờ một chút, hỏi: "Em và anh không phải là đồng đội, vậy là cái gì?"

"Đại khái là cái quan hệ buổi tối có thể cùng nhau ngủ." Tần Lê Ca suy nghĩ một chút, vẻ mặt đứng đắn: "Trước kia không phải chúng ta cũng như thế này sao? Chẳng lẽ anh cảm thấy chúng ta cũng chỉ là đồng đội? Đúng là làm em đau lòng mà."

Vẻ mặt Tần Lê Ca đứng đắn, lời nói ra thì một chút chẳng đứng đắn tẹo nào. Sắc mặt Lục Thiệu Vũ trầm xuống: "Tần Lê Ca, anh không muốn hỏi cái này."

"Sao?" Tần Lê Ca lười biếng lên tiếng: "Vậy anh muốn hỏi cái gì? Hay là... Anh muốn nghe em nói cái gì?"

Lục Thiệu Vũ không trả lời, chỉ là đặt ánh mắt dừng trên người hắn, sau một hồi mới nói: "Tần Lê Ca, anh thực sự biết em là dạng người gì."

Tần Lê Ca vẫn nhìn y như cũ, khóe môi tươi cười thu lại một chút, hắn ngồi thẳng dậy, hỏi: "Em là dạng người gì?"

"Anh bắt đầu thích em từ khi nào, em còn biết sớm hơn anh." Ngữ khí Lục Thiệu Vũ bình tĩnh: "Nhưng em không nói cho anh."

Mấy ngày nay y đã sớm suy nghĩ cẩn thận, Tần Lê Ca rất thông minh, nếu y có thể tự nhìn ra tình cảm của mình, Tần Lê Ca không có lý nào cho đến bây giờ mới biết được, chỉ sợ y sẽ vì Tần Lê Ca mà chết... Hoặc là sớm hơn nữa, ngay từ khi Tần Lê Ca đưa cho y cuốn tạp chí có tai tiếng của hai người bọn họ, Tần Lê Ca cũng đã hiểu rõ tâm tình y.

Tần Lê Ca không hoảng hốt chút nào, nhướng mày nhìn y: "Tuy em không nói cho anh, nhưng anh đã nhìn ra, cũng không cần nói thẳng ra mà phải không?"

"Đúng, anh chưa thể nói." Lục Thiệu Vũ dứt khoát thừa nhận: " Thế giới nhiệm vụ quá nguy hiểm, anh không muốn nói cho em biết ở nơi này, mấy ngày trước anh đã suy nghĩ, là nói cho em... Em đoán không sai, anh thích em."

"Cho dù phần lớn mọi chuyện đều là do em suy đoán, nhưng anh thích điểm này của em, anh muốn tin tưởng em không chút nghi ngờ." Lục Thiệu Vũ nói: "Cho dù anh không thể xác định em có thích anh hay không."

Tần Lê Ca dừng một chút, hắn không đoán được Lục Thiệu Vũ sẽ nói như vậy, giọng có chút chần chừ mở miệng nói: "... Vậy... Vì sao bây giờ anh lại muốn nói ra?"

"Ở thế giới trước anh phát hiện, anh có khả năng sẽ chết bất cứ lúc nào." Lục Thiệu Vũ nói.

Tần Lê Ca nhăn mày: "Đừng nói với em câu đó..."

"Nhưng nếu em thích anh." Lục Thiệu Vũ chặn lời hắn: "Anh sẽ thực sự hối hận, trước khi chết cũng chưa từng rõ ràng nói với em một câu rằng anh thích em."

"Anh thích em, Tần Lê Ca." Lục Thiệu Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt chăm chú có chút cố chấp: "Nếu em căn bản không thích anh, thì ngay từ bây giờ em có thể suy xét anh, anh đối tốt với em hơn bất cứ kẻ nào trên thế giới này."

Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Lục Thiệu Vũ nói ra một câu dài như vậy.

Ngay tại thời khắc này, Tần Lê Ca vẫn còn nhàn nhã thoải mái nhớ đến điều đó, hắn bị suy nghĩ của mình làm bật cười làm ánh mắt Lục Thiệu Vũ mờ mịt, rồi lại khẽ thở dài: "Anh có thể nhìn ra rằng em biết anh thích em, nhưng sao lại không nhìn ra em có thích anh hay không?"

Ánh mắt Lục Thiệu Vũ lay động: "Em..."

"Bắt đầu từ giờ khắc này em sẽ suy xét anh?" Tần Lê Ca nhìn y nhướng mày: "Có phải trễ quá không."

Nói xong câu đó, Tần Lê Ca đứng dậy, duỗi tay sờ mặt Lục Thiệu Vũ: "Anh chắc sẽ không biết, anh là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời em."

Chính là ở nơi vô cùng vô tận trong màn đêm đen tối, nơi tận cùng tuyệt vọng, chỉ nhìn thấy một vầng sáng duy nhất.

Hắn liều mạng bắt được vầng hào quang kia, bò ra từ trong vực thẳm, vượt qua biết bao ngày tháng.

Lục Thiệu Vũ có thể không thích hắn, nhưng với hắn mà nói, để phải từ bỏ yêu Lục Thiệu Vũ thực sự quá khó khăn.

Lục Thiệu Vũ ngửa đầu nhìn hắn, trong khoảnh khắc đó, hắn tựa như nhìn thấy cả bầu trời sao lấp lánh trong đôi mắt Lục Thiệu Vũ, nồng cháy đến nỗi khiến mắt hắn cũng đau rát.

Tần Lê Ca bị y nhìn đến bật cười, nhịn không được cúi người hôn lên môi y một cái.

Hai đôi môi lạnh lẽo và nồng cháy chạm vào nhau, Lục Thiệu Vũ sững sờ một chút, theo bản năng đè eo của Tần Lê Ca lại, ngăn hắn lùi về phía sau.

Tần Lê Ca kề sát nhìn chằm chằm y, hơi thở nóng rực đều phả hết lên trên mặt Lục Thiệu Vũ, hắn cười: "Làm sao? Còn muốn à?"

Ánh mắt Lục Thiệu Vũ tối lại, tay y lướt từ eo Tần Lê Ca thẳng lên trên, ấn gáy hắn áp lại.

Lục Thiệu Vũ cuồng nhiệt hôn hắn, mạnh mẽ thâm nhập, lưỡi y liếm qua răng môi Tần Lê Ca khiến môi Tần Lê Ca có chút tê trướng: "A..."

Ngay sau đó, đầu lưỡi Lục Thiệu Vũ tiến quân thần tốc, phát ra một làn hơi nhẹ nhàng rồi rút về, Tần Lê Ca bị y hôn sâu, gần như không thở nổi.

Bất tri bất giác, hắn bị Lục Thiệu Vũ đè chặt trên sô pha, đầu óc quay cuồng vì thiếu oxy, Tần Lê Ca muốn giãy giụa một chút, nhưng hai tay đều bị đè lại thật chặt, muốn động cũng không động được.

Sau một hồi nỗ lực, vất vả lắm mới rời ra được một chút, hắn duỗi tay đẩy ngực Lục Thiệu Vũ ra: "Từ từ..."

Ánh mắt Lục Thiệu Vũ sâu đến đáng sợ, y duỗi tay lau đi vệt nước bên môi Tần Lê Ca, nhìn môi hắn bị hôn đến đỏ bừng, hầu kết lăn một cái.

Tần Lê Ca lập tức có dự cảm không lành: "A Vũ... A..."

Giây tiếp theo hắn quả nhiên lại bị hôn xuống, đầu lưỡi bị bức bách nhiệt liệt quấn lấy.

Tần Lê Ca bị hôn đến cả người vô lực, sức lực giãy giụa cũng cạn kiệt, may mắn trước khi tắc thở, Lục Thiệu Vũ đã buông hắn ra.

Lục Thiệu Vũ thở hổn hển mấy hơi, vùi đầu vào vai hắn không nói một lời.

Từ nhiệt độ trên thân thể Lục Thiệu Vũ, Tần Lê Ca có thể đoán được tình huống hiện tại của y, hắn có chút rối loạn, nói với Lục Thiệu Vũ: "Được rồi, em đi kiểm tra tình huống của bọn Ân Duyệt."

Lục Thiệu Vũ không nhúc nhích, vẫn ôm chặt lấy hắn như cũ.

Tần Lê Ca nói vậy nhưng cũng không nhúc nhích, cúi đầu nhìn mái tóc nâu của Lục Thiệu Vũ, mỉm cười sờ đầu y: "Anh không muốn em đi à? Anh không thấy khó chịu sao?"

Giọng Lục Thiệu Vũ hơi khàn, thấp giọng nói: "Khó chịu, cũng không muốn em đi."

"Vậy em sẽ không đi." Tần Lê Ca trêu chọc y: "Anh cứ chịu đựng đi."

Lục Thiệu Vũ không nói lời nào, hai người cứ như vậy ôm nhau không nhúc nhích, cho đến giờ giải lao, Ân Duyệt đi ra nghỉ ngơi, liếc mắt một cái liền thấy bọn họ ôm nhau trên sô-pha, đôi mắt thiếu nữa đã trợn rơi ra ngoài.

Cô bé cho rằng mình nhìn nhầm, cố ý đến gần nhìn kỹ.

Tần Lê Ca vuốt tóc Lục Thiệu Vũ, nhướng mày nhìn Ân Duyệt đang đi tới, Lục Thiệu Vũ còn vùi đầu trên vai hắn, không phát hiện sự xuất hiện của Ân Duyệt.

Ân Duyệt trừng lớn mắt chỉ hắn, lại chỉ Lục Thiệu Vũ, ý muốn hỏi "Các anh sao lại thế này?"

Tần Lê Ca lười cử động, trả về một ánh mắt "Chính nhóc cũng thấy rồi đấy."

Ân Duyệt ngẩn ngơ nửa ngày, đôi mắt bỗng sáng rực lên, cô bé kích động, rồi làm một biểu tượng hình trái tim cực lớn với Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca nhìn thoáng qua, còn chưa kịp nói gì thì Lục Thiệu Vũ vẫn luôn cúi đầu trên vai hắn đột nhiên mở miệng, âm thanh lạnh lẽo tựa khối băng: "Huấn luyện xong rồi?"

Ân Duyệt khiếp sợ: "Chưa, chưa xong ạ!"

Lục Thiệu Vũ ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn cô bé: "Nhàn nhã quá phải không?"

"Không nhàn!" Ân Duyệt theo bản năng đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời.

"Vậy thì lăn đi huấn luyện cho tôi." Lục Thiệu Vũ nói.

"Rõ!" Ân Duyệt lập tức không dám nhiều chuyện, vội vàng xoay người chạy mất.

Còn lại hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tần Lê Ca cố nhịn cười, nhìn y: "Em thì ngồi đây làm biếng, Ân Duyệt nghỉ ngơi một chút anh đã dữ như vậy, sau này nhất định sẽ oán giận anh bất công cho xem."

"Anh vốn đã bất công." Lục Thiệu Vũ thản nhiên nói: "Chỉ thiên vị em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.